Công Lược Nam Phụ

Chương 420 : Công lược đế vương bá đạo (05)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Hai canh giờ sau, cái đầu gối đó còn dùng được không?!



Tú nữ kia cũng biết cái này nhìn như khai ân, thực ra lại là trừng phạt độc ác!



Nhưng ai bảo lúc này nàng cũng chỉ là một tú nữ cao quý hơn cung nữ một tí tẹo!



Nên dù vào giờ phút này nàng trắng bệch cả mặt, nhưng còn phải quỳ sấp dưới đất tạ Dung Chiêu nghi khai ân.



Nhìn tú nữ quỳ xuống đất tạ ơn, lúc này Dung Chiêu nghi mới thoả mãn mỉm cười để cung nữ đỡ rời đi.



Chờ cho Dung Chiêu nghi rời đi, tú nữ khác cũng rời đi.



Trên con đường lát đá cuội chỉ còn lại tú nữ đang quỳ dưới đất.



Lăng Vu Đề nhíu mày, nhấc chân chuẩn bị rời đi, cô không chuẩn bị phát lòng thiện vô dụng bảo tú nữ kia đứng lên.



Bởi vì lúc đó cô nhìn thấy tia oán hận độc ác chợt lóe lên khi tú nữ rũ mắt xuống.



Chậc ~ Nữ nhân hậu cung thực sự khủng bố, động một chút là hận đến độ cứ như có huyết hải thâm thù với người ta vậy!



Lăng Vu Đề tới đây không phải là để chơi cung đấu, thế cho nên cô không muốn dây vào chuyện này chút nào cả.



Vừa đi về phía trước hai bước, cô đã nghe thấy một giọng nói khá là quen thuộc.



"Cô quỳ ở đây làm gì? Trời nóng như thế, mau đứng dậy đi!"



"Nương nương, Dung Chiêu nghi bảo nô tỳ quỳ hai canh giờ, lúc này còn chưa hết thời gian."



"Dung Chiêu nghi? Phân vị thấp hơn so với ta, ta lệnh cho cô lên."



"... Tạ nương nương!"



Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn lại, tú nữ kia đã được Nhược Phi Tuyết đỡ lên rồi.
Nhưng hôm nay lại đáp ứng Lăng Vu Đề!



"Cảm ơn biểu ca, ta biết biểu ca thích Đề nhi nhất!" Nói xong, Lăng Vu Đề còn đắc ý giương cằm với Nhược Phi Tuyết ở một bên, vô cùng trẻ con.



Thấy vậy, Quân Kinh Vũ cũng chỉ bật cười.



Thôi, tốt xấu cũng là biểu muội của hắn, cữu cữu lại lao tâm lao lực vì hắn như vậy... Ưu ái nàng ấy thêm một chút cũng coi như là trấn an cữu cữu.



"Này, lúc nãy các ngươi ở đây nói gì đó?"



Lăng Vu Đề cử chỉ tự nhiên kéo cánh tay Quân Kinh Vũ, nghiêng đầu nhìn Nhược Phi Tuyết với tú nữ có gương mặt phúng phính, vành mắt ửng đỏ, trên mặt còn vương nước mắt.



Trong ánh mắt của tú nữ là sự ngưỡng mộ trần trụi đối với Quân Kinh Vũ.



Dựa theo tính tình của nguyên thân, nàng ấy có thể khoan nhượng sao?!



Không thể!



Thế cho nên...



Nghe Lăng Vu Đề hỏi, Quân Kinh Vũ mới nhớ ra rằng hắn vừa chuẩn bị tới chỗ Thái hậu, nhưng khi đi ngang qua Ngự hoa viên thì trông thấy Nhược Phi Tuyết đứng chung với một tiểu nha đầu khóc lóc đáng thương, không biết đang nói gì với nhau.



Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Quân Kinh Vũ đi đến hỏi.



Kết quả vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề đã chạy đến!



"Nô tỳ Tiết Lan Hinh, là tú nữ đợt này... Hôm nay khi nô tỳ đến Ngự hoa viên chơi đùa cùng chúng tỷ muội, không cẩn thận đụng ngã Dung Chiêu nghi. Dung Chiêu nghi lệnh nô tỳ quỳ ở đây hai canh giờ mới được đứng lên. Là Tuyết phi nương nương nói tiết trời quá nóng, lo rằng nô tỳ không chịu nổi nên để nô tỳ đứng lên..."



Tiết Lan Hinh quỳ dưới đất, giọng nói yếu mềm như khóc than.



Nhược Phi Tuyết hơi nhíu mày lại, nàng nghiêng người đối mặt với Quân Kinh Vũ: "Trời quá nóng, quỳ hai canh giờ lâu như vậy, không bị phơi ngất mới là lạ! Đầu gối cũng không chịu được nữa, nơi này đều được trải đá cuội!"



Lăng Vu Đề nghe ra rằng tuy trong lòng Nhược Phi Tuyết ám chỉ bản thân xem thường con ngựa giống Hoàng đế, thế nhưng khi nói chuyện lại chứa đựng sự thân cận không dễ phát hiện đối với Quân Kinh Vũ.