Công Lược Nam Phụ

Chương 466 : Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (18)

Ngày đăng: 22:21 27/06/20


Edit: Aya Shinta



Lần này Lâm Ngộ Khê đáp lại: "Quen rồi."



Lăng Vu Đề: "Vậy khi nào chú Ngộ mới trở về vậy?"



Lâm Ngộ Khê: "..."



Lăng Vu Đề tiếp tục: "Ông ngoại nói chú Ngộ sẽ ở trong trường quân sự đến hết kỳ nghỉ rồi trở về đơn vị luôn ạ?"



"Ừ."



Lăng Vu Đề: →_→ Nam phụ, anh có dám lạnh lùng thêm nữa hay không?!



Lâm Ngộ Khê dẫn Lăng Vu Đề đến ký túc xá của huấn luyện viên nơi anh ở, bảo cô ngồi yên trên ghế, sau đó rót cho cô chén nước sôi để nguội.



"Cảm ơn chú Ngộ!" Nhận cái chén, Lăng Vu Đề ngẩng đầu cười với Lâm Ngộ Khê.



Lâm Ngộ Khê kéo cái ghế qua ngồi đối diện Lăng Vu Đề rồi nhìn cô: "Tìm tôi có việc?"



Lăng Vu Đề uống ực hết non nửa chén nước, để chăn qua một bên, vươn ngón tay chọc lồng ngực Lâm Ngộ Khê: "Người ta nhớ chú Ngộ nên muốn đến thăm chú đó..."



Lâm Ngộ Khê ngửa người ra sau nhằm tránh khỏi ngón tay Lăng Vu Đề đang "đùa bỡn" mình.



Lăng Vu Đề chu miệng oan ức: "Còn không phải tại chú Ngộ sao! Chạy tới trường quân sự làm huấn luyện viên, không trở về nhà thì cũng thôi đi ~ còn tắt cả di động!"



"Mỗi ngày bởi vì không thể liên lạc với chú Ngộ nên khi đi học nhớ chú, tan học nhớ chú, lúc ăn cơm nhớ chú, lúc ngủ cũng nhớ chú..."



"Còn chưa tới mức thời thời khắc khắc nhớ chú thôi đấy!"



Đinh đoong ~~



Vừa xong câu này, tuy Lâm Ngộ Khê bật dậy, sắc mặt hơi quái lạ, thế nhưng Lăng Vu Đề rõ ràng cảm ứng được độ hảo cảm lập tức lên đến tám mươi điểm!



Muahahaha ~ Tiến triển này...



Lâm Ngộ Khê quay lưng với Lăng Vu Đề, lời nói vừa rồi... Còn kém nước nói thẳng là thích anh!



Mục đích anh ra ngoài chính là muốn trốn tránh Lăng Vu Đề.







Trên thực tế Lăng Vu Đề thật sự chỉ ỷ lại anh như đối với một trưởng bối mà thôi!



Nhìn thấy Lâm Ngộ Khê xuất thần, Lăng Vu Đề quay đầu cười trộm.



Thực ra tất cả những thứ này đều là do cô lên kế hoạch trước khi đến thăm Lâm Ngộ Khê cả rồi.



Ha hả ~ Bây giờ nhìn lại, vẫn rất có hiệu quả đúng không --



Ở trường quân sự chừng hai giờ, Lăng Vu Đề bảo Lâm Ngộ Khê khởi động máy, như vậy cô có thể liên lạc với anh.



Lâm Ngộ Khê tắt máy cũng là bởi cho rằng Lăng Vu Đề thích anh, nếu đều là do anh "lầm tưởng", như vậy đương nhiên phải khởi động máy.



Tự mình lái xe đưa Lăng Vu Đề về Lâm trạch, Lâm Ngộ Khê mới trở về trường quân sự --



Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Lăng Vu Đề sẽ liên lạc với anh, có điều cô chỉ gửi tin nhắn, không gọi điện thoại quấy rối anh.



Mỗi lần trừ việc quan tâm Lâm Ngộ Khê ăn có ngon ngủ có tốt không, cô sẽ đề cập đến việc về "bạn trai".



Hôm nay nói người theo đuổi này làm gì, ngày mai nói người theo đuổi kia làm gì. Lâm Ngộ Khê không thoải mái nhưng nỗ lực khắc chế bản thân.



Mà trà lạnh Lăng Vu Đề ngày đó nói... lại do quản gia Long đưa tới...



Sau đó Lăng Vu Đề không đến trường quân sự lấy một lần!



Hơn một tháng sau, Lâm Ngộ Khê về Lâm trạch một chuyến.



Kỳ nghỉ ba tháng vừa kết thúc, Lâm Ngộ Khê trở về Lâm trạch trước, sau đó chuẩn bị ngày hôm sau về đơn vị --



Bảy rưỡi sáng, hai cánh cửa đối diện ở lầu hai Lâm trạch vô cùng ăn ý cùng mở ra.



Lâm Ngộ Khê mặc chính trang, đứng thẳng tắp ở cửa phòng.



Anh nhìn Lăng Vu Đề đang đứng đối diện mình, ánh mắt ấy chứa sự chăm chú mà bản thân anh chưa từng nhận ra được.



"Chào buổi sáng."



"Chào buổi sáng! Chú Ngộ ~~ "



Lăng Vu Đề vẫn nở nụ cười xán lạn vui tươi.



Cô nghiêng đầu đánh giá Lâm Ngộ Khê một phen: "Quả nhiên chú Ngộ mặc quân trang vô cùng vô cùng đẹp trai! Chú Ngộ là quân nhân đẹp trai nhất, ngầu nhất, không ai bì kịp!"



Lâm Ngộ Khê như có như không mà cong khóe miệng lên, sau đó lập tức biến mất.