Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 102 : Vua Zombie, đừng làm loạn (15)
Ngày đăng: 12:09 30/04/20
Edit: Há Cảo
Mọi người sôi nổi cảm thán sự thâm tình của Vân Y, trên đời này, một cô gái có tình có nghĩa như thế cũng không còn được bao nhiêu nữa.
Còn về Mạch Khê Ngạn – người đàn ông "ăn cơm mềm*" này, khó trách trắng như thế, thì ra là một tiểu bạch kiểm**.
[*] Ăn cơm mềm: ăn bám
[**] Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú. Còn một nghĩa nữa là chỉ những chàng trai hám tiền/trai bao.
Tô Khê nhìn tình huống trước mắt, càng cảm thấy may mắn vì hành động lúc trước của mình. Người vô dụng như thế, còn muốn cho cô ta nuôi à?
Vẫn là bỏ đi.
Đối mặt với ánh mắt đánh giá của mọi người, Mạch Khê Ngạn không ngại chút nào. À, phải nói là, hắn không cảm nhận được mới đúng.
Vì thế, nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của hắn, mọi người càng cảm thấy, da mặt hắn quá dày.
"Đúng rồi, trong đầu zombie có một tinh hạch lấp lánh, có thể dùng để thăng cấp dị năng đấy." Vân Y đi ra ngoài, làm mẫu cho mọi người xem.
Những người có dị năng thấy thế, càng mở to hai mắt mà nhìn. Bọn họ chỉ vừa mới kích hoạt dị năng, hiện tại chỉ như trẻ em vậy, không hề biết việc này.
Lời Vân Y vừa nói, quả thật là đưa than ngày tuyết với bọn họ.
Lời Vân Y vừa nói, quả thật là đưa than ngày tuyết với bọn họ.
Bọn họ nhìn Vân Y đào tinh hạch trong đầu zombie ra rồi thăng cấp dị năng của mình.
Những người có dị năng rối rít cầm lấy vũ khí của mình vọt tới chỗ xác zombie, đào nào đào nào.....
Mà những người không có dị năng cũng vọt lên theo. Hiện tại bọn họ không có dị năng cơ mà, không sao cả, nhỡ đâu sau này bọn họ cũng kích hoạt được dị năng thì sao?
Vị trí ban nãy cũng chỉ còn lại một mình Mạch Khê Ngạn, không phải hắn không đi, mà lại bị Vân Y hạn chế đứng ở đó.
Chỉ chốc lát sau, Vân Y đã quay trở lại. Trong tay cô cầm hơn mười viên tinh hạch, cô giành hơn phân nửa số đó cho Mạch Khê Ngạn.
Còn những người khác, nhiều nhất cũng chỉ đào được một hoặc hai viên mà thôi.
"Vân Y, sao cô đào nhanh thế?" Mọi người vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Số zombie này là bọn họ giết được, nhưng người ra sức nhiều nhất là Vân Y. Nên bọn họ cũng không dám bắt Vân Y giao tinh hạch ra.
"Vây Y, không phải bạn trai cô không có dị năng sao? Cô cho hắn tinh hạch, thế, thế chẳng phải lãng phí sao?"
Đúng vậy, không sai,
Hành động của Vân Y trong mắt bọn họ chẳng khác nào là lãng phí cả.
"Không sao, anh ấy thích." Thấy ánh mắt mọi người như thế, Vân Y bày tỏ, cô cũng không phải cố ý tạo hình tượng tiểu bạch kiểm và cặn bã cho Mạch Khê Ngạn đâu....
Xấu hổ quá.
Không còn mặt mũi nữa rồi.
Tuy nhiên, cũng có một số ít thanh niên trong nhóm hâm mộ Mạch Khê Ngạn có thể tìm được một cô bạn gái tốt như thế. Tại sao tới phiên bọn họ lại không thể gặp được bạn gái tốt như thế này vậy?
Tô Khê nhìn dáng vẻ âu yếm của hai người thì càng hận. Chỉ là cô ta biết, bản thân cô ta hiện tại không đủ thực lực.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát." Đội trưởng Đỗ Bác Văn thông báo một tiếng.
Xe tải từ từ chuyển bánh.
Bởi vì mạt thế vừa đến, cấp bậc của zombie vẫn chưa cao, nên rất nhanh bọn họ đã đến khu căn cứ của tỉnh bên cạnh.
Xe chạy tới trước cổng khu căn cứ thì thấy có một nhóm binh lính đang đứng đó, trước mặt nhóm binh lính có bày một cái bàn, trên bàn còn dựng một tấm bảng đứng.
"Nộp lương thực". Thấy hai chữ này, Vân Y cũng hiểu được bọn họ đang làm gì.
Vân Y ngồi nguyên trên xe, việc này cô không cần quản, đã có đội trưởng lo liệu.
Hơn nữa, cô đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức vì đội ngũ này rồi...Lương thực ư, trong không gian cô có rất nhiều, nhưng cô sẽ không lấy ra.
Với tính tham lam của những người trong đội ngũ này, nếu bọn họ biết cô có lương thực, nhất định sẽ bóc lột cô sạch sẽ. Suốt đường đi tới căn cứ, bọn họ hoàn toàn ỷ lại vào cô, giống như một người không biết cách tự lập sinh hoạt vậy.