Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 46 : Giáo Chủ Muộn Tao (15)
Ngày đăng: 12:08 30/04/20
Edit: Tô – Beta: Há Cảo
Banner by PhThu02
----------❤----------
Đến lúc Vân Y tỉnh lại đã là buổi chiều, lúc này Ân Tây Dã vì có việc phải đi ra ngoài, mà Vân Y hiện giờ cả người chỗ xanh chỗ tím chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng.
Dưới người dính dính, Vân Y kêu người chuẩn bị thau tắm, mà trải qua việc sáng nay, ai mà chẳng biết, giáo chủ của bọn họ đã sủng hạnh nữ nhân làm hại ma giáo đến mức thảm hại này.
Nhưng mà giáo chủ đã nói, bắt đầu từ nay, cô chính là giáo chủ phu nhân của ma giáo, thấy cô như thấy hắn, không được chậm trễ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Đợi Vân Y rửa mặt xong, lại có người đến nói với cô, có người hẹn cô đến cửa sau của ma giáo, có chuyện quan trọng muốn tìm cô.
Vân Y nhướng mày, ở trong ma giáo này thế mà còn có người hẹn cô ra ngoài?
Ài, cũng không phải là cô tự coi trọng mình, nhưng mà ở ma giáo này, chỉ sợ cũng chỉ có Ân Tây Dã mới không hận cô thôi.
Ài, cũng không phải là cô tự coi trọng mình, nhưng mà ở ma giáo này, chỉ sợ cũng chỉ có Ân Tây Dã mới không hận cô thôi.
Còn về những người khác trong ma giáo, nói thật, Vân Y mới không để ý đâu!
Người cô công lược cũng chỉ có nam chính, chỉ cần thu phục nam chính, còn những người khác có cũng được mà không có cũng không sao.
Vân Y cầm lá thư này, chỉ cần dùng não nghĩ một tẹo cũng biết đây rõ ràng là một cái bẫy.
Người ma giáo chán ghét cô như vậy, hận không thể giết cơ cơ! Cô có ngu mới đi ra ngoài tìm đường chết.
Sau đó, cô đem lá thư này để qua một bên không để ý tới, ngã xuống giường, tiếp tục ngủ.
Ở rừng cây phía sau núi của ma giáo, Toàn Tùng Dương cực kỳ không kiên nhẫn mà đứng đó, sao còn chưa đến? Muỗi sắp cắn chết hắn rồi.
Nhìn sắc trời, hắn đã chờ từ chiều đến giờ, giờ cũng sắp tối rồi, cô sao còn chưa đến? Không phải đưa thư rồi sao?
Toàn Tùng Dương thật không kiên nhẫn, vốn đang tính đi luôn nhưng nghĩ đến thủ đoạn hung tàn của nữ nhân kia, lại kinh hồn bạt vía(*) tiếp tục chờ đợi.
(*): Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.
(*): Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.
Bầu trời tối dần rồi đến nửa đêm, Toàn Tùng Dương rốt cuộc nhịn không được, mấy con muỗi kia nhiều không đếm xuể, so với trong nhà xí còn nhiều hơn, nhưng hắn cũng chỉ có thể thầm oán trách Vân Y.
Ngày hôm sau, Toàn Tùng Dương lại tiếp tục đến đây, bởi vì tối hôm qua hắn lại bị mỹ nhân rắn rết kia uy hiếp một phen, không thể không đến.
Cứ như vậy trải qua hơn nửa tháng, đừng nói là Toàn Tùng Dương, đến Vân Y cũng thấy phiền, còn chưa đủ à!
Rốt cuộc Vân Y quyết định đi xem thử coi là ai muốn tìm cô, đã lâu như vậy nhưng vẫn kiên trì không ngừng.
Nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết, vấn đề này, là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, nên đến cũng sẽ đến, nên giải quyết cuối cùng vẫn phải giải quyết.
Thân cao gần bảy thước, hơi gầy, mặc một bộ áo dài thêu hoa văn màu tím, bên ngoài khoác chiếc áo tơ lụa bóng đối cân đối màu trắng ngà.
Áo bào dài qua chân, đai lưng bạch ngọc thắt ở bên hông, chân mang ủng da nai màu trắng, để tiện cưỡi ngựa. Mái tóc đen nhánh được búi chỉnh tề bằng một cái búi tóc đính ngọc, hai bên rũ xuống hai sợi dây lụa màu xanh lá nhạt, được nối với nhau bằng nút kết hoa.
Lúc nhìn người này, ấn tượng đầu tiên của Vân Y chính là... Ôn hòa, nho nhã.
Nhưng khi nhìn đến mặt, Vân Y lập tức đem ấn tượng đó ném ra sau đầu.
Người này, còn không phải là thanh mai trúc mã mà trong lòng nguyên chủ nhớ mãi sao?
-29.6.2018-