Công Tử Điên Khùng

Chương 119 : Cô gái đuổi theo chiếc xe lửa

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


Tàu điện ngầm số 7 không dừng lại, mà tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh đi qua. Người ta chỉ có thể thấy có vết máu loang lổ ở ray tàu điện ngầm. Cam Dao rất nhanh được người xung quanh cứu tỉnh. Khi tỉnh lại, Cam Dao ngơ ngác nhìn mọi người. Đợi khi một vài nhân viên bảo vệ ga tàu điện ngầm đi tới, nàng mới nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi.



- Lâm Vân.



Cam Dao nhìn vết máu loang lổ ở đường ray, đột nhiên nổi điên chạy xuống đường ray. Rồi dọc theo vết máu, điên cuồng chạy.



Không ai nghĩ tới cô gái vừa mới hôn mê, khi tỉnh dậy lại làm ra hành động như vậy. Đợi khi mọi người kịp phản ứng, Cam Dao đã chạy đi được rất xa.



Tàu điện ngầm số 6 bị loa phát thanh thông báo dừng khẩn cấp ở một sân ga. Nhân viên công tác lập tức dọc theo bên ngoài tàu điện ngầm, đuổi theo cô gái như nổi điên nhảy xuống đường ray kia.



Cam Dao chạy tới khi toàn thân vô lực, hai chân như nhũn ra. Nhưng nhìn thấy vết máu loang lổ kia, nàng vẫn cố gắng chạy theo. Nàng chỉ là nghĩ Lâm Vân đang ở phía trước. Chỉ cần mình đuổi tới là có thể thấy Lâm Vân. Nhưng vì sao Lâm Vân phải ở phía trước, nàng một mực không muốn suy nghi tới.



Tàu điện ngầm số 7 đã sớm không thấy tung tích. Khi Cam Dao đuổi tới ngoài phạm vi nhà ga, vết máu trên ray tàu điện ngầm càng ngày càng nhiều. Cam Dao lúc này mới phản ứng tới. Vì sao mình phải đuổi theo Lâm Vân?



- Lâm Vân...



Cam Dao thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đột nhiên nghĩ tới Lâm Vân còn ở đáy tàu điện ngầm, lại lần nữa nổi điên chạy về phía trước. Giống như nếu bản thân chạy chậm một chút, sẽ không đuổi kịp được tàu điện ngầm phía trước vậy.



Nước mắt đã rơi đầy mặt. Cam Dao không biết lấy đâu ra sức lực có thể trèo chống nàng tiếp tục đuổi theo. Một tiếng oành vang lên. Trong nháy mắt, mưa to đã trút xuống, vết máu mơ hồ trên đường ray nhanh chóng bị mưa xối đi. Chỉ còn lại vài vết. Nhưng Cam Dao vẫn y nguyên không biết mệt mỏi đuổi theo.



Vài nhân viên công tác chạy đằng sau đã mở dù che mưa chạy tới, muốn ngăn cản Cam Dao tiếp tục chạy trên đường ray.



Đoạn đường ray xe lửa của nhà ga tàu điện ngầm Tân Hợp này được xây trên mặt đường, hai bên có lan can cách ly. Những lan can này bởi tồn tại thời gian lâu nên cứ cách một đoạn lại có một chỗ bị hỏng. Tuy đã được sửa chữa, nhưng do đoạn đường ray này quá dài, nhất thời không thay đổi hết. Vì vậy nhân viên bảo vệ nhà ga từ lan can cách ly đi vào đường ray cũng không khó khăn.



...



Đường Tử Yên vừa mới đi tới tuyến tàu điện ngầm số 6 thì phát hiện một màn này. Bóng lưng của Cam Dao tuy mơ hồ, nhưng Đường Tử Yên vẫn nhận ra là cô ấy. Trong lòng nàng cả kinh, không biết Cam Dao xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nghe người xung quanh thảo luận. Đường Tử Yên mới rõ. Người nam nhân bị tàu điện ngầm cuốn đi kia là Lâm Vân. Mà Cam Dao chạy xuống đường ray nhất định là vì đi tìm Lâm Vân.



Đã rõ câu chuyện, trong nội tâm của Đường Tử Yên liền lo lắng như lửa đốt. Cho dù là Cam Dao hay Lâm Vân, nàng đều không muốn thấy hai người xảy ra chuyện. Hiện tại Cam Dao lại dám mạo hiểm chạy trên đường ray tàu điện ngầm như vậy. Đang lúc nàng muốn đi tìm sự giúp đờ, thì điện thoại của nàng vang lên. Bây giờ không phải là thời điểm nghe, nhưng khi Đường Tử Yên vừa mới ấn nút không nghe, thì trong nháy mắt, điện thoại lại vang lên.



- Chị Tử Yên. Em là Tĩnh Như đây, em sắp tới Phụng Tân rồi.



Nghe thấy là Tĩnh Như. Đường Tử Yên đành phải kể đơn giả chuyện xảy ra ở đây cho cô ấy biết. Hơn nữa còn nói cho cô ấy địa chỉ là nhà ga tàu điện ngầm Tân Hợp. Sau đó lập tức cúp điện thoại đuối theo Cam Dao.
Một người trung niên nhìn Cam Dao như vậy cũng rất đau lòng, vội vàng cởi cái áo trên người, khoát lên người Cam Dao. Cô gái này cũng chỉ bằng tuổi con gái mình thôi, không biết người bị rơi xuống đường ray có quan hệ gì với nàng, lại khiến cho cô nàng khổ sở như vậy.



Tô Tĩnh Như chạy chậm nhất. Đường Tử Yên rất nhanh đuổi kịp nàng. Thấy cô ấy ngã xuống đường ray, liền tranh thủ vịn cô ấy lên, dìu ra ngoài phạm vi đường ray.



- Lâm Vân...



Tô Tĩnh Như ôm thật chặt Đường Tử Yên, nước mắt rơi như mưa.



Hàn Vũ Tích chạy tới nơi Cam Dao ngã xuống, toàn thân cùng như nhũn ra, một chút khí lực cũng không có. Đến đoạn này nàng cũng bị trượt chân ngã xuống.



Hàn Vũ Tích hai mắt vô thần nhìn Cam Dao, chỉ là vô ý thức hỏi:



- Lâm Vân?



Thanh âm khàn khàn, làm người ta không nghe rõ nàng đang nói gì. chỉ loáng thoáng đoán ra.



Cam Dao bị những lời này bừng tình, ánh mắt dần dần trở về tiêu cự. Nàng liếc nhìn Hàn Vũ Tích, đột nhiên thanh tình nói:



- Chị chính là người vợ mà Lâm Vân đã nói. Vũ Tích?



- Vợ?



Hàn Vũ Tích cũng vì những lời Cam Dao mà hồi phục một ít tinh thần.



- Lâm Vân nói chị là vợ của anh ấy? Anh ấy đâu rồi?



Hàn Vũ Tích đột nhiên kích động, rõ ràng lại có thể nói chuyện. Nhưng trong nháy mắt, lại nhớ tới có thể sẽ không còn gặp lại Lâm Vân nữa...nước mắt liền chảy không ngừng, hòa cùng với nước mưa rơi xuống đường ray.



- Anh ấy nói mình là vợ của anh ấy? Lâm Vân, em thực sự rất nhớ anh...



Hàn Vũ Tích lầm bầm nói, rốt cuộc không kiên trì được nữa, ngã xuống đường ray. bất tỉnh.