Công Tử Điên Khùng
Chương 123 : Ước hẹn ba năm
Ngày đăng: 18:03 20/04/20
Hàn Vũ Tích nhặt lên tờ giấy kia. Nàng thực sự khống chế không nổi mong muốn biết nội dung trên tờ giấy. Dù đây không phải là ghi cho nàng, nhưng cũng là thứ mà Lâm Vân lưu lại.
"… Đúng vậy, vợ hiện tại của anh là Hàn Vũ Tích, nhưng bọn anh đã ly hôn. Có lẽ anh yêu cô ấy chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng chính vì khoảng khắc đó, anh không thể quên được cô ấy… Có lẽ em đã đoán đúng, cô ấy cũng không yêu anh…. Bởi vì anh là người bệnh tâm thần, là một thiếu gia hoàn khố, còn thường xuyên đánh cô ấy. Cái vòng cổ mà anh tặng cho cô ấy đã bị cô ấy làm mất. Về sau anh nhặt được nó ở bãi rác. Tuy nhiên anh không có trách cô ấy"
Hàn Vũ Tích lần nữa rơi lệ.
"Lâm Vân, em yêu anh, em yêu anh… Anh trở về đi, em không ngại anh là ngườ điên, không ngại anh là hoàn khố, em nguyện ý bị anh đánh, chỉ cần anh trở về…."
"Thực xin lỗi, là do em không biết quý trọng Tưởng Niệm. Nhưng hiện tại em sẽ vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ Tưởng Niệm. Em chỉ muốn anh trở về, em muốn là vợ của anh. Lâm Vân…Em nguyện ý, em nguyện ý, em thực sự nguyện ý"
Giấy viết thư vốn bị ướt bởi nước mắt của Cam Dao, hiện giờ lại bị ướt đẫm bởi nước mắt của Hàn Vũ Tích, bay xuống mặt đất.
Kỷ Lam tranh thủ thời gian vịn lấy Cam Dao, Đường Tử Yên đỡ Hàn Vũ Tích, Tô Tịnh Như chỉ là nhặt tờ giấy trên mặt đất kia lên. Sau khi xem xong, thần sắc ảm đạm. Trong bức thư không có lời nào về nàng, giống như cả câu chuyện không có quan hệ gì với nàng vậy
- Cam Dao, Lâm Vân nói em đã từng cứu anh ấy, anh ấy từng bị thương sao? Có nặng không? Bị thương ở đâu?
Hàn Vũ Tích chợt nhớ tới việc này, vội vàng hỏi Cam Dao.
Cam Dao sửng sốt một chút, việc này hình như đã xảy ra lâu rồi. Nhưng nàng vẫn kể lại chuyện Lâm Vân bị thương cho Hàn Vũ Tích, chỉ là không nói hắn bị thương do súng.
Cam Dao kể xong, Hàn Vũ Tích mới nghĩ tới đây là chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng vẫn nói lời cảm ơn với Cam Dao:
- Cảm ơn em Cam Dao, cảm ơn em đã cứu Lâm Vân.
Trong lòng Cam Dao rất khổ sáp. Hàn Vũ Tích có thể cảm ơn mình đã giúp Lâm Vân, nhưng mình lại không thể giống cô ấy cảm ơn người khác. Hàn Vũ Tích là vợ của Lâm Vân. Tuy Lâm Vân đã nói ly hôn, nhưng từ những hàng chữ mà Lâm Vân viết, vẫn thấy tình cảm của Lâm Vân đối với Hàn Vũ Tích là rất sâu sắc, không hề có một chút giả dối nào trong đó.
- Chị Vũ Tích…
Tô Tĩnh Như đột nhiên trông thấy Hàn Vũ Tích như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc. Mấy người còn lại nhìn thấy dung nhan của Hàn Vũ Tích như vậy cũng giật mình. Nhưng không có ý ghen ghét, bởi vì đây là vẻ đẹp không phải để người ta có thể ghen ghét.
- Tĩnh Như, cảm ơn em đã lo lắng cho chị. Vừa rồi chị đã đọc bức thư mà Lâm Vân lưu lại, anh ấy nói mình không có việc gì.
Hàn Vũ Tích thản nhiên cười, cười như hoa mới nở.
Không biết vì sao, Cam Dao nhìn Hàn Vũ Tích xinh đẹp như vậy, lại không có ý ghen ghét nào. Chỉ là cảm thấy, người như vậy mới xứng đáng với Lâm đại ca. Nàng cũng rất tin rằng Lâm Vân an toàn. Thậm chỉ ngay cả Kỷ Lam đều tin tưởng lời của Hàn Vũ Tích. Bởi vì các nàng đều được chứng kiến tài năng của hắn. Tuy chỉ là tài năng về quần áo, nhưng sự tín nhiệm đã nẩy nở sâu trong lòng các nàng.
- Em cũng nghĩ Lâm đại ca không xảy ra chuyện gì.
Tô Tĩnh Như nói. Nàng thật sự không cảm giác ra Lâm Vân đã xảy ra chuyện, nên một mực không tin. Hiện tại nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, ngay lập tức đồng ý. Nàng rất tin vào trực giác của mình.
Chỉ có Đường Tử Yên là không tin tưởng, nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói ra.
- Mọi người lại đây ăn một chút, em đã mua đầy đủ rồi.
Kỷ Lam bận bịu bảo Hàn Vũ Tích ngồi xuống, rồi lấy thức ăn vừa mới mua ra.
- Chị Vũ Tích, cái thẻ này là của Lâm đại ca. Lâm đại ca không có ở đây, thì chị cầm đi.
- Không cần, Cam Dao, em cứ làm theo lời của Lâm Vân, bằng không Lâm Vân sẽ không thích.
Hàn Vũ Tích không chút do dự đẩy lại cái thẻ cho Cam Dao.