Công Tử Điên Khùng
Chương 129 : Không hề sợ hãi
Ngày đăng: 18:03 20/04/20
Đang lúc mọi người khiếp sợ, thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên
Quân trưởng Từ nhanh chóng nhấc điện thoại, tất cả mọi người đều nhìn sang quân trưởng Từ. Tiếng điện thoại gọi tới lúc này tuyệt đội không tầm thường. Bởi vì nơi này là một phòng chỉ huy cao tầng, nếu không có tình huống đặc thù, điện thoại sẽ không kêu.
- Tôi là, nói ….Cái gì? Lại có chuyện như vậy…Anh lập tức triệu tập quân đội…Vây quanh rừng rậm Vạn Côn. Tuyệt đối không thể cho ai đi ra ngoài, tôi lập tức chạy tới…
Quân trưởng Từ vẻ mặt nghiêm trọng để điện thoại xuống.
- Từ Lý, đã xảy ra chuyện gì?
Ủy viên quân ủy kia lập tức hỏi.
- Ủy viên Tần, chỗ diễn luyện của quân khu Vân Bắc chúng tôi và quân khu Tế Nam xảy ra vấn đề. Một người bịt mặt không rõ thân phận đột nhiên xâm nhập vào rừng rậm Vạn Côn. Thân thủ của người này rất là lợi hại, rõ ràng có thể đánh bai toàn bộ người của hai bên. Đây chính là hai trăm binh lính tinh anh a. Người này đánh ngã bọn họ, nhưng cũng không có làm ảnh hưởng tới tính mạng của bọn họ. Chỉ có mấy người là bị đánh gẫy xương. Hiện tại người này hẳn còn đang ở trong rừng rậm Vạn Côn.
Vị quân trưởng Từ nói.
Nghe xong những lời này của Từ Lí, chẳng những là ủy viên quân ủy, mà toàn bộ mọi người ở đây đều chấn kinh. Nếu không phải do một quân trưởng nói, phỏng chừng bọn họ còn cho rằng y đang nói chuyên vui đùa. Có người lợi hại như vậy sao? Một người có thể chọi hai trăm người? Người này là ai?
- Chuẩn bị trực thăng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Nghe thấy có loại người như vậy, vị ủy viên Tần không nhịn được muốn gặp mặt người này. Chính là tổ trưởng Long Tổ cũng không lợi hại như vậy. Có lẽ Nam Thế Hữu có thể làm được như vậy, nhưng Nam Thế Hữu làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
Sau khi đánh ngã những tên lính làm Lâm Vân chán ghét này, hắn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để đi ra ngoài. Có thể khẳng định những người này đều là người trong quân đội. Phỏng chừng là đang tiến hành diễn luyện đối kháng. Hiện tại lại bị một người không rõ lai lịch như mình đánh bại hết. Mặc dù mình không giết ai, nhưng số lượng bị gãy xương tuyệt đối không ít. Đoán chừng mình vừa đi ra khu rừng này là sẽ có quân đội bao vây.
Ai, việc này cũng đáng phải suy nghĩ đây. Mình chỉ muốn từ chỗ này đi ra ngoài mà thôi, vậy mà đã dẫn tới nhiều phiền toái như vậy. Chả nhẽ lại quay đầu về dãy núi Vân Quý rồi đi ra ngoài? Lâm Vân thật sự không muốn trở về chỗ đó. Đã lang thang ở chỗ đó hai tháng rồi, ở trong núi lâu như vậy, hắn thực sự có chút chán ngấy.
Lâm Vân biết dựa vào thực lực hiện tại của mình, cho dù quân đội ở bên ngoài có nhiều hơn nữa, phỏng chừng cũng không thể ngăn cản được mình. Nhưng Lâm Vân lại không muốn gây thù chuốc oán với quân đội chính phủ. Một là những người này không có làm hại gì tới mình, hai là một khi mình kết thù với quân đội, như vậy cho dù bản lãnh của mình có lợi hại hơn đi chăng nữa, ở nơi này cũng không còn chỗ náu thân. Ngoại trừ chỉ có cách rời đi Hoa quốc. Nhưng Lâm Vân vừa tới quốc gia này đã thích nó rồi, hắn không muốn đi di cư sang nơi khác.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Vân không lấy tính mạng của những người kia. Nhưng hiện tại nên giết tới hay là lùi lại? Suy nghĩ một lát, Lâm Vân quyết định vẫn là tiếp tục đi lên phía trước. Một khi mình lui về, những người này chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đi tìm mình. Không bằng trực tiếp đối mặt, miễn cho những người này về sau quấy rầy mình tu luyện.
Lâm Vân uống một ngụm trà, đơn giản kể lại câu chuyện.
Ba người nghe thấy vậy mới kịp phản ứng. Hóa ra là Lâm Vân từ dãy núi Vân Quý đi vào, khó trách. Tuy nhiên, bọn họ càng thêm khâm phục bổn sự của Lâm Vân. Môt người có thể đi xuyên qua dãy núi Vân Quý, tuyệt đối không phải là người bình thường. Một người như vậy, mới có khả năng đánh bại toàn bộ đội viên của bọn họ.
Ba người nhìn nhau, không ngờ tới câu chuyện lại như vậy. Bất quá, bọn họ càng là hiếu kỳ với thân phận của Lâm Vân. Vì sao hắn muốn đi vào dãy núi Vân Quý? Hắn rốt cuộc là ai?
- Tôi biết mọi người ở đây có chút kỳ quái với thân phận của tôi. Cùng với nguyên nhân vì sao tôi đi vào dãy núi Vân Quý, phỏng chừng cũng là điều mà các ông quan tâm. Về hai vấn đề này, tôi có thể nói cho các ông biết.
Lâm Vân nhìn biểu lộ của ba người này, liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Từ Lí cùng Tần Vô Sơn nhìn nhau, lập tức sẽ hiểu người này tuyệt đối không phải là cao nhân ẩn thế gì. Hắn chỉ cần liếc qua mấy người, liền biết suy nghĩ trong lòng bọn họ. Chứng tỏ tâm tư của người này rất cẩn thận. Chỉ là loại người như vậy, vì sao phải tiến vào dãy núi nguyên sinh đó.
- Sở dĩ tôi đi vào dãy núi Vân Quý, là có người muốn truy sát tôi. Đương nhiên, những người này không có quan hệ gì với chính phủ, các ông cứ yên tâm.
Thấy mình vừa nói câu này, mấy người kia đều lộ vẻ hoài nghi, liền giải thích một chút.
Theo lý thuyết, với thân thủ của mình như vậy, còn có người có thể đuổi giết mình, là điều không bình thường chút nào. Nhưng Lâm Vân không cần giải thích nhiều. Bởi vì trươc khi đi vào dãy núi Vân Quý, thân thủ của hắn rất kém cỏi. Mà việc hắn tăng thực lực lên là chuyện sau này.
Nhìn nhìn thần sắc của Lâm Vân, Tần Vô Sơn và hai người cũng biết Lâm Vân không muốn giải thích thêm. Cũng không có hỏi lại, dù sao chỉ cần đi điều tra là ra.
- Vậy không biết Lâm tiên sinh có tính toán gì không?
Từ Lí rất muốn lưu Lâm Vân lại. Bởi y rất yêu thích thân thủ của Lâm Vân. Loại người này nếu lưu lại, thực lực của bộ đội mình sẽ tăng cao như thế nào? Từ Lí nghĩ tới đây, trong lòng liền nóng lên. Nhưng hiên tại, quan trọng nhất là còn chưa biết rõ thân phận của hắn. Điều này làm cho y không dám mời Lâm Vân vào trong bộ đội của y.
- Nếu như Lâm tiên sinh còn chưa có công việc cố định nào, vậy thì quân khu Tế Nam của tôi vô cùng hoan nghênh sự gia nhập của tiên sinh.
Miêu Trấn tràn đầy chờ đợi nói ra, Từ Lí nghe thấy vậy liền đứng lên.