Công Tử Điên Khùng
Chương 149 : Tôi nguyện ý cùng anh
Ngày đăng: 18:03 20/04/20
Mặc dù Lý Thanh kể lại đơn giản, nhưng Lâm Vân vẫn nghe được trong đó sự chua xót và gian nan. Tuy nhiên, vô luận là làm chuyện gì, không có khả năng một bước là lên trời được, mà phải trả giá bằng nước mắt và mồ hôi mới có thể thành công. Vì vậy Lâm Vân không nói gì thêm. Nếu Lý Thanh đã chọn con đường này, thì y phải có giác ngộ của y.
Thấy Lý Thanh lại quen biết người lợi hại như vậy, cô gái che mặt và Uông mập đều cảm thấy lo sợ bất an. Cô gái che mặt đi tới trước mặt Lý Thanh, chắp tay nói:
- Lúc trước chúng tôi đã hiểu lầm Lý tiên sinh, thực sự là xin lỗi. Đều là do tên Uông mập này hại chúng tôi. Tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi.
- Viên linh thạch này hữu dụng với tôi.
Lâm Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Cô gái che mặt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng tới.
- Viên đá này vốn không có chỗ lợi gì với tôi, Lâm tiên sinh đã yêu mến nó thì cử giữ đi.
Cô gái che mặt vội vàng cung kính nói.
Nghĩ một chút lại tiếp tục:
- Hơn nữa. tôi còn biết một ít về lai lịch của viên đá này. Nếu Lâm tiên sinh không ngại, tôi hẹn ngày mai Lâm tiên sinh lại tới nơi này một lần, chúng ta nói chuyện, như thế nào?
- À, vì sao không nói luôn mà phải đợi tới ngày mai?
Lâm Vân kỳ quái hỏi.
- Là như vậy, tư liệu của viên đá này không có ở chỗ của tôi. Tôi cần ngày mai đi trở về lấy. Cho nên phải chờ tới ngày mai tôi mới có thể nói cho Lâm tiên sinh được.
Cô gái che mặt giải thích.
- Cháu tên Lâm Vân.
Lâm Vân nói xong liền đi, hắn thực sự sợ bác gái nhiệt tình này. Vô luận như thế nào hôm nay cũng phải đi mua chăn mền. Bằng không nói không chừng ngày mai bác gái này còn muốn nhìn phòng mình.
- Lâm Vân, cậu đi tới lớp à? Hôm nay là giảng bài ở lớp gần cầu thang, không phải bên kia.
Lâm Vân quay đầu lại, trông thấy là hai người bạn học, một nam một nữ. Thoạt nhìn rất quen, biết là bạn học, nhưng không biết bọn họ tên gì.
- Mình là Nhâm Minh, đây là bạn gái mình Hạ Quyên, chúng ta đều là bạn cùng lớp. Đi thôi, chúng mình đi chung luôn, môn hôm nay là một dược lý. Là thầy Tô dạy. Thầy Tô giảng bài cũng không tệ lắm.
Nhâm Minh rất nhiệt tình nói.
Lâm Vân đang chuẩn bị nói với Nhâm Minh là mình có việc. Hắn muốn tới Phan gia một chuyến. Nếu tên Uông mập kia nói đúng Hứa Sĩ thường xuyên ở trong Phan gia, thì mình nên tới đó hỏi người này.
- Chào buổi sáng, giáo sư Tô.
Nhâm Minh và Hạ Quyên chào hỏi một người trung niên hơn năm mươi. Lâm Vân lúc này mới chú ý là giáo sư Tô mà Nhâm Minh vừa nói.
Cũng không thể ở trước mắt giáo viên nói là mình không muốn học môn của ông ấy. Nên Lâm Vân đành phải nói:
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Nhưng Lâm Vân vừa mới dứt lời, giáo sư Tô đã đi trước. Lâm Vân thực sự không nói gì.
Khi ba người Lâm Vân tói phòng học 107, phòng học đã ngồi đầy người. Có thể thấy mồn do giáo sư Tô dạy vẫn rất thu hút học sinh. Nhâm Minh và Hạ Quyên tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Vân vừa thấy còn có nhiều bạn học không ngừng đi vào, mà còn chưa thấy vị giáo sư Tô kia tới. Còn không bằng hiện tại chuồn tới Phan gia.,cần gì lãng phí thời gian ở nơi này?