Công Tử Điên Khùng

Chương 159 : Một vật trân quý

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


Phụng Tân bị Lý gia và Lâm gia lật qua lật lại mấy tháng, cuối cùng cũng an tĩnh lại. Người của Lâm gia và Lý gia đều đã rời khỏi nơi này.



Lý gia là người thiệt hại nhiều nhất. Chẳng những không bắt được Lâm Vân. mà còn tốn thất cao thủ mạnh nhất của Lý gia. Lý Nghĩa và gây mâu thuẫn với Lâm gia. Lý Hiếu Thành càng nghĩ càng tức. càng nghĩ càng lo lắng. Thậm chí có chút không cam lòng. Chỉ trong thời gian ngắn, mà y giống như đã già đi vài chục tuổi. Mặc dù Lý Nghĩa là em của y, nhưng y chỉ coi Lý Nghĩa như một người bào vệ đăc biệt thôi. Y lo lắng sư phụ của Lý Nghĩa sẽ trút giận lên đầu mình. Lai lịch của người em này. ngoại trừ y ra. là không ai biết. Lý Nghĩa chính là đệ tử quan mồn của Thương Giác, môn chủ Bát Quái Môn. Bát Quái Môn này không phải là Bát Quái Môn của thế tục kia. Bát Quái Môn ở thế tục nhiều nhất chỉ là do đệ tử ngoại mồn của Thương Giác tạo dựng ra mà thôi.



Bát Quái Mồn chính thức lại xây trong núi Tây Lượng. Tuy môn phái này không phải là môn phái ẩn thế, nhưng cũng là một môn phái có công phu nội gia truyền thưa. Mà môn chủ Thương Giác tổng công thu sáu người đệ tử. Lý Nghĩa chính là một trong sáu người đó. Thương Giác tuổi đã gần một trăm rồi. Tuy Lý Hiếu Thành chưa từng gặp qua ông ta. nhưng nghe nói khuôn mặt của ông ta chỉ như một lão nhân sáu mươi bình thường. Thân thể vẫn rất là khỏe mạnh.



“Bá” một tiếng. Lý Hiếu Thành ném vờ cái chén trong tay xuống đất. Lý Hiếu Công và Lý Hiếu Nghiệp không dám nói gì. Lần này có thể nói Lý gia bị thất bại thâm hại.



- Hiếu Nghiệp, cậu điều tra như thế à? Ngay cả Lâm Vân là một trong năm đứa con của Lâm Viền Chương cũng không tra ra được. Cậu. cậu...Làm cho anh quá thất vọng rồi.



Lý Hiếu Thành nhình Lý Hiếu Nghiệp nói. Trong nội tâm y thất vọng với người em này vô cùng.



- Anh cả. kỳ thật việc này cũng không thể hoàn toàn trách Hiếu Nghiệp. Lâm Vân của Lâm gia vốn là một tên công tử hoàn khố, lại là một tên điên.



- Ai nghĩ tới hắn lại trở nên lợi hại như vậy? Còn có. tướng mạo của hắn khác xa với ảnh chụp của hắn. Mà cho dù Ngũ thiếu gia của Lâm gia không điên, làm sao có thể đi làm cho một công ty áo lót bao giờ? Càng vớ vần hơn, hắn phải đi làm để kiếm tiền, vậy vì sao hắn có thể giao Ngũ Thải Phỉ cho Tống gia? Phải biết rằng Lâm gia cần thứ này hơn cả Tống gia nhiều.



Anh hai Lý Hiếu Công thấy lão tử Lý Hiếu Nghiệp ngồi đó xấu hổ. tiến lên giải thích.




Nhìn ra vẻ đắc ý của Lâm Viễn Chương. Lâm Lộ Trọng hừ lạnh một tiếng.



Đường Tử Yên được điều tới Phụng Tân. đảm nhiệm phụ trách Hồng Tường. Phụng Tân. Chỉ riêng Hồng Tường. Phụng Tân đã trở thành nguồn lợi nhuận lớn nhất của tập đoàn Hồng Hải ở kinh thành. Tô Tài Kiến chẳng những tự mình tới xưởng sản xuất, thậm chí còn chuyển dời tổng bộ Hồng Tường ở Phần Giang sang Phụng Tân.Tuy nhiên. Tô Tài Kiến lại cố ý chuyển công ty trang phục Hồng Tường cho con gái mình.



Nhưng mấy tháng nay. tinh thần của Tô Tĩnh Như đều rất uể oải. không có chút hứng thú nào đi để ý Hồng Tường, nơi có vô số người đỏ mắt. Bọn họ đỏ mắt cũng chả làm gì được. Bởi vì Lâm gia đã kết liên minh với Tô gia. nên Hồng Tường. Phụng Tân không có người nào dám đụng vào. về phần nguyên nhân gì khiến hai gia tộc này liên minh, mọi người vẫn còn đang suy đoán.



Cam Dao đã về quê. Nàng ở Phụng Tân chờ hơn một tháng, khi xác định Lâm Vân không trở về nữa. liền dửt khoát trở về quê. Nàng nghe theo lời của Lâm Vân, không tiếp tục ở lại Phụng Tân. Chỉ là Đường Tử Yên yêu cầu nàng không



cần từ chức, mà là tạm thời nghỉ ngơi, Cam Dao cũng đồng ý. Hiện tại, cho dù không cần cái thẻ mà Lâm Vân đưa kia. nàng cũng tích lũy được hơn một trăm nghìn nguyên. Nàng về quê để muốn đưa mẹ của nàng tới bệnh viện chính quy điều trị.



Hàn Vũ Tích thì một mình trở về Phần Giang. Hiện tại nàng đang chờ đợi, đợi ba năm sau gặp lại Lâm Vân. Chiếc vòng Tưởng Niệm của Lâm Vân tặng, đã trở lại trên cô nàng. Hơn nữa nàng cũng mặc áo lót do Lâm Vân tự mình làm. Nghĩ tới ba năm sau. có thể gặp lại Lâm Vân, lần nữa giống như ngày đó hắn tặng cho mình cái vòng cố, nằm ở trong ngực hắn. Hàn Vũ Tích có một cảm giác thòa mãnh, hạnh phúc.



Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Hạnh phúc lớn nhất của Hàn Vũ Tích bây giờ. chính là mong ngóng Lâm Vân ba năm sau sẽ tới gặp mình. Là một nữ nhân, nàng không muốn thấy tình cảm của Cam Dao và Tô Tĩnh Như với Lâm Vân. nhưng nàng lại càng thêm tự hào. Bởi vì Lâm Vân là nam nhân của nàng, là chồng của nàng. Tuy nhiên, đôi khi nàng cũng biết, đây chỉ là một bên tự nguyện, nhưng vẫn là tự hào.



Giống như cái ngày mà nàng mặc nội y do Lâm Vân để lại, ánh mắt của Cam Dao và Tô Tĩnh Như rất hâm mộ nhìn nàng. Lâm Vân chỉ làm một bộ nội y cho mình, mà không làm cho hai cô ấy. Điều đò chứng tỏ. trong lòng Lâm Vân chỉ có mình mà thôi. Cam Dao cứu Lâm Vân một mạng, anh ấy có thể đưa cho Cam Dao một chiếc thẻ có mười triệu nguyên, nhưng không có tặng cho Cam Dao một bộ nội y. Hàn Vũ Tích cảm giác, cho dù chờ đợi khố sờ một chút, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Đối với nàng mà nói. một bộ nội ý này còn quý giá hơn tấm thẻ ngân hàng kia không biết bao nhiêu lần. Nàng cự tuyệt Cam Dao trả lại tấm thẻ. bởi vì đây là nam nhân của nàng trả công cứu mạng của cô ấy. Nàng sẽ không làm bất luận chuyện gì đi ngược với ý của Lâm Vân nữa. Nàng tin tưởng Lâm Vân.