Công Tử Điên Khùng

Chương 174 : Lại bị lạc

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Hàn Vũ Đình áp chế không được suy nghĩ này. Nên khi trời còn chưa sáng, nàng đã đứng dậy đi tìm Lâm Vân. Nhưng nàng không có nghĩ tới, với tốc độ của nàng hiện giờ, làm sao có thể đuổi kịp Lâm Vân.



Khi Hàn Vũ Đình xông vào rừng mưa nhiệt đới, mới kịp phản ứng. Tốc độ của anh rể nhanh như vậy, mình làm sao mà đuổi theo được? Trong lòng quýnh lên, thiếu chút nữa là bật khóc. Nhưng nếu cứ như vậy mà quay về, thì lại không cam lòng. Đành phải không ngừng an ủi mình, chắc anh rể cũng phải nghỉ đêm, nên chưa đi xa lắm.



Dọc theo còn đường ngày hôm qua đi tới, nàng nghĩ thầm, chỉ là đi một đoạn đường ngắn mà thôi. Nếu như không gặp anh rể thì lập tức trở về. Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng đã đi được trong rừng một tiếng. Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hay dấu vết gì của Lâm Vân cả. Mà rừng rậm đã bắt đầu có tia sáng chiếu tới, hiển nhiên trời sắp sáng rồi. Kiên trì tự nhủ bản thân, đi thêm một đoạn nữa là có khả năng gặp Lâm Vân. Cứ như vậy, không bết Hàn Vũ Đình đã cách cái làng được bao xa, cuối cùng là nàng lạc đường.



Hàn Vũ Đình nhìn không ra đươc phương hướng, nhưng nàng không có ý quay về, mà liên tục suy nghĩ nhất định phải tìm được anh rể. Khu rừng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới vang lên những tiếng kêu kỳ lại. Hàn Vũ Đình càng đi tới càng sợ hãi, cuối cùng là chay đi. Một bên chạy, một bên gọi anh rể. Sau cùng là vừa chạy vừa khóc. Nàng đã không nhận ra đường nữa. Chỉ có thể giống như con ruồi mất đầu chạy loan khắp nơi, khóc hô gọi Lâm Vân.



Lúc trời sáng, Lâm Vân đã củng cố Tinh Hồn ở mức trung kỳ điên phong. Tâm tình của hắn rất tốt, nhịn không được đứng lên thét dài.



Chỉ cần tìm được một linh mạch nhỏ nữa, là hắn có thể tăng Tinh Hồn của mình lên một cấp. Cho nên Tinh Hồn hậu kỳ không còn là vấn đề. Nếu như trên đường có thể tìm được một hai viên linh thạch, cộng thêm một viên đang ở trong người, hắn thậm chí có thể kết thành một sao.



Đeo ba lô lên, còn chưa đi được xa thì Lâm Vân mơ hồ nghe thấy thanh âm của Hàn Vũ Đình truyền tới. Lâm Vân liền chạy về hướng của thanh âm, rõ ràng nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt rơi trên đường, là thịt bò khô, khoai tây chiên, mứt gì đó. Lâm Vân phỏng chừng mình đã nhặt được hơn hai mươi gói đồ ăn vặt.



Tăng tốc độ đi lên phía trước, quả nhiên trông thấy Hàn Vũ Đình vừa chạy vừa khóc hô anh rể. Quần áo vốn đã bị rách, hiện tại càng thêm rách nát. Trong tay hiển nhiên là cầm một cái túi bị rách ở đáy.



Chạy đến một đoạn, Hàn Vũ Đình vấp phải một hòn đá liền ngã xuống. Bị ngã xuống đất, nhưng Hàn Vũ Đình không có ý đứng lên, mà chỉ nằm đó không ngừng khóc. Xem ra đây không phải là lần đầu nàng bị ngã.



Lâm Vân thở dài, đi về phía trước nói:



- Đứng lên đi.



Hàn Vũ Đình đột nhiên dừng tiếng khóc, mang theo vẻ nức nở ngẩng đầu nhìn Lâm Vân. Trong mắt lóe lên sự hưng phấn, thoáng cái đứng lên, lao vào ngực của Lâm Vân:



- Anh rể…



Lâm Vân không biết Hàn Vũ Đình chạy vào khu rừng làm gì. Nếu không phải tối hôm qua mình không tu luyện, nhất định là không gặp lại nàng. Như vây chẳng phải nàng chỉ có con đường chết hay sao? Ài, cô em gái của Vũ Tích này, thật không khiến người khác yên tâm.



- Không phải đã nói rồi sao, sao em còn chưa trở về với các thầy cô, mà chạy tới nơi này làm gì?



Lâm Vân cau mày nói.




Lâm Vân lắc đầu. Mãi không lớn lên được. Hắn lấy một gói khoai tây chiên trong túi ba lô rồi nói:



- Anh nhặt được ở trên đường, cầm lấy mà ăn.



Hàn Vũ Đình liền đoạt lấy gói khoai tây chiên rồi hỏi:



- Anh rể, là anh nhặt được trên đường phải không? A, đúng rồi, chắc là anh một mực đi theo em để nhìn thấy em khóc lóc chứ gì.



- Ai dư hơi như vậy.



Lâm Vân nói xong, mặc kệ nàng, tiếp tục đi về phía trước. Một bên tìm kiếm linh thạch, một bên suy nghĩ, nếu trước lúc tới núi Misimi có thể đạt tới Tinh Hồn hâu kỳ thì tốt.



Hàn Vũ Đình cầm một miếng khoai tây chiên đưa tới miệng của Lâm Vân nói:



- Anh rể, anh cũng ăn đi.



Từ ngày mình kể chuyện của tỷ tỷ cho anh rể nghe, anh rể giống như càng ngày càng bận rộn. Có lẽ anh ấy muốn mong xong việc để về với tỷ tỷ. Nhưng ngày hôm qua, anh ấy lại bắt đầu tìm kiếm trở lại. Hơn nữa, tuy tốc độ đi đường không nhanh, nhưng rõ ràng nhanh hơn lúc mình gặp anh rể rất nhiều.



Không biết anh ấy đang tìm cái gì, nhưng mình có thể trông thấy vẻ lo lắng thỉnh thoảng xuất hiện trên mặt anh ấy. Chẳng lẽ thứ đó rất quan trọng với anh rể sao? Không biết mình có thể giúp anh ấy tìm không. Vật kia khẳng định là rất trọng yếu, bằng không anh ấy sẽ không vất vả tìm như vậy.



- Anh rể, rốt cuộc anh đang tìm gì thế? Có thể nói với em hay không. Nói cho anh biết, mắt của em tinh lắm. Nếu không, để em kể một chuyện cười cho anh nghe nhé?



Hàn Vũ Đình muốn Lâm Vân không cần phải buồn bực để tìm kiếm nên mới nói như vậy. Nhìn ảnh rể một đường đều biểu lộ tập trung, nàng rất đau lòng. Nàng đoán anh rể rất mệt nên muốn làm vài chuyện cho anh ấy thoải mái chút.



- Vũ Đình, cảm ơn em, anh biết ý tốt của em. Anh rất là cảm kích. Anh sẽ làm việc của anh nhanh thôi, để còn quay về gặp chị em nữa chứ.



Lâm Vân biết Hàn Vũ Đình muốn hắn buông lỏng. Nhưng không tìm được linh thạch và linh mạch, hắn không có cách nào buông lỏng tinh thần.