Công Tử Điên Khùng

Chương 186 : Lâm Hinh

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Tốc độ của Lâm Vân cực nhanh, bởi vì trái tim của hắn như bị lửa đốt rừng rực vậy. Hắn khuyên bảo những đội viên Long Ảnh kia, khi gặp chuyện cần phải tỉnh táo, nhưng chính hắn cũng không thể làm được như vậy, nếu chuyện đó có liên quan tới Vũ Tích.



“Vũ Tích thế nào rồi? Nàng thế nào rồi….”



Hắn đã không còn nhàn rỗi để thống hận Hàn gia và Tần gia. Đối với hai nhà này, Lâm Vân đã hận bọn họ hơn cả Lý gia.



Lâm Vân chạy rất nhanh, chỉ thấy tàn ảnh xuyên qua khu rừng. Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như nhờ Tần Vô Sơn đưa mình trở về Yên Kinh có phải càng nhanh hơn không? Nhưng Lâm Vân lập tức từ bỏ suy nghĩ này.



Tuy Tần Vô Sơn nói rằng ông ta không có liên hệ gì với Tần gia Yên Kinh. Nhưng sự thực ông ta vẫn là người của Tần gia, chỉ là không thuộc dòng chính mà thôi. Lần này trở về, việc đầu tiên của hắn là muốn tìm Vũ Tích, sau đó lập tức đi tới Hàn gia và Tần gia tính sổ. Lý gia nói sau.



Nguyên bản lộ trình cần hơn một tháng để đi, thì Lâm Vân chỉ mất vài ngày là tới sân bay Manaus. Không có thời gian chỉnh lý quần áo và tóc tai, đành phải mặc kệ. Cũng may đã tắm qua ở sông Amazon, nên nhìn không giống tên ăn mày mà chỉ giống một người nghệ sĩ.



Tuy cách ăn mặc của Lâm Vân sẽ làm cho người ta cảm nhận hắn là người không có đủ tiền để ngồi máy bay. Nhưng Lâm Vân đã đưa ra đầy đủ hết giấy tờ và chi phí vé máy bay, không có thiếu thứ gì. Nhân viên trong sân bay cũng chỉ có thể để cho hắn đăng ký.



Lúc lên máy bay, mọi người đều cho rằng Lâm Vân là một nghệ sĩ. Tuy nhiên, vị nghệ sĩ này cũng quá phô trương chút. Chẳng những không mang hành lý trên tay, mà quần áo đều rất rách rưới. Lâm Vân thì im lặng. Hắn chỉ hận mình không kết thành hai sao. Nếu là hai sao, muốn gặp Vũ Tích đâu cần phiền toái như vậy?



Ngồi bên cạnh Lâm Vân là một người trung niên tuổi bốn mươi. Thoạt nhìn cũng có vài phần nghệ sĩ, tóc tai còn dài hơn cả Lâm Vân.



- Chào tiên sinh. Tôi tên là Tiết Khải Văn. Xin hỏi anh tên là gì?



Người trung niên này thấy Lâm Vân ngồi ở bên cạnh mình, lại mặc một bộ trang phục kỳ quái. Còn tưởng mình gặp phải đồng nghiệp.



- Lâm Vân.



Lâm Vân thực sự không muốn nói nhiều. Nhưng người khác đã chủ động hỏi han, hắn cũng không thể hờ hững.



- Rât vui được gặp anh. Anh cũng tới Manaus để chứng kiến văn hóa cổ đại của rừng rậm Amazon sao? Văn minh cổ Maya cũng bắt nguồn từ đây. Còn nghe nói trong rừng rậm Amazon có một đế quốc xa xưa nào đó.



Tiết Khải Văn là người có vẻ hay nói.



- Không phải.




Tuy nhiên, anh trai lang thang ở ngoài, cách ăn mặc cũng rất là lôi thôi, nhưng tinh thần lại có vẻ sáng sủa hơn. Thậm chị làn da của anh ấy còn bóng loáng hơn của mình. Vừa rồi mình lao vào lòng của anh ấy khóc, đã vô tình nhìn thấy qua.



- Tiểu Hinh, đây là anh trai của cậu sao? Là người cậu hay nhắc tới….



Cô gái mặc áo khoác trắng thấy Lâm Hinh gọi người lôi thôi kia là anh trai, rất là giật mình. Khó trách cậu ta lại lao tới ôm hắn như vậy. Tuy nhiên, không phải Lâm Hinh nói rằng anh trai của mình rất có bản lĩnh đó sao? Vì sạo lại biến thành như vậy?



- Ừ, Thi Kỳ, anh ấy là anh trai Lâm Vân của mình. Anh trai, đây là bạn học của em, Cận Thi Kỳ.



Lúc Lâm Hinh trả lời Thi Kỳ, nàng đã sớm quên chuyện mình tâng bốc bản lĩnh của anh trai mình cho cô bạn.



- Chào anh, em là Cận Thi Kỳ, bạn học của Tiểu Hinh.



Tuy Thi Kỳ trông thấy Lâm Vân rất lôi thôi, nhưng cũng không quá để ý, vẫn đi lên chào hỏi.



- À, chào em, để anh đi lấy chút gì ăn nhé.



Tư duy của Lâm Vân có chút rời rạc.



- Anh trai…



Lâm Hinh vừa nghe anh trai nói vậy, đôi mắt lại đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Anh trai nhất định là nhặt đồ ăn thừa của người khác. Chứ anh ấy lấy tiền đâu để mà mua thức ăn.



Cận Thi Kỳ cũng có chút thương cảm. Nàng biết Lâm Hinh có một anh trai tâm thần. Chỉ là về sau Lâm Hinh nói anh trai cảu cậu ấy đã khỏi bệnh rồi, còn rất là bản lĩnh nữa. Thậm chí còn nói Vân Tằm Miên chính là do anh ấy làm. Lúc đó Thi Kỳ đã không tin lắm. Hôm nay nhìn thấy anh trai của cậu ấy, mới biết là Lâm Hinh lừa mình. Anh trai của cậu ấy vẫn điên điên khùng khùng.



Tuy nhiên cô ta cũng có thể lý giải suy nghĩ của Lâm Hinh. Cô em gái nào chả ảo tưởng anh trai của mình là người có bản lĩnh nhất? Nhìn anh trai của cậu ấy như vậy, phỏng chừng đã nhịn đói lâu rồi. Liền lấy một gói bánh trong túi xách của mình ra rồi nói:



- Anh Lâm, anh cầm gói bánh này ăn tạm vậy.