Công Tử Điên Khùng

Chương 20 : Ly hôn

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


- Cằm của ngươi bị sao thế? Có phải ai đánh ngươi không?



Lâm Vân trông thấy cằm của Hàn Vũ Tích có vết đỏ, thanh âm liền trở nên lạnh lùng. Mặc dù mình cùng Hàn Vũ Tích sắp ly hôn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khi dễ nàng. Nếu kẻ nào dám động thủ với nàng, hắn sẽ đáp trả gấp mười.



- A, không có gì, chỉ là ta không cẩn thận va chạm mà thôi.



Hàn Vũ Tích tranh thủ giải thích.



- Không cẩn thận va chạm?



Lâm Vân không tin lời này của nàng. Nhưng nếu Hàn Vũ Tích đã không muốn nói, hỏi cũng bằng thừa.



- Ngươi còn chưa ăn cơm phải không? Nếu không chúng ta đi ăn cơm trước rồi nói chuyện sau.



Hàn Vũ Tích nói xong liền xoay người bước đi. Nàng sợ mình không nhịn được rơi nước mắt. Không biết là vì mình thương hại hắn phải sống ở đầu đường xó chợ, hay là vì vừa nãy hắn quan tâm tới mình. Lúc nghe thấy Lâm Vân hỏi về cái cằm, trong nội tâm của nàng liền có chút ấm áp.



Mất tự nhiên lau lau con mắt, Hàn Vũ Tích mang theo Lâm Vân tới một quán ăn gần đó. Nhưng lúc này quán ăn đã chật ních người, liền một chỗ trống cũng không có. Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân tới mấy quán ăn khác, cũng đều không có chỗ trống.



- Nếu không, chút ta đi tới nhà hàng Mỹ Châu ăn cơm. Ta nghĩ chỗ đấy hiện tại cũng không đông người lắm.



Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích một mực không tìm thấy chỗ để ăn cơm, liền chủ động nói ra.



Quay đầu nhìn về Lâm Vân, Hàn Vũ Tích rốt cuộc biết Lâm Vân ở đâu có điểm không bình thường. Đó là tuy hắn đã đỡ hơn trước nhiều lắm, nhưng lại càng thêm sĩ diện.



- Hiện tại không có ai ở đây, ngươi không cần lôi quán ăn Mỹ Châu ra.



Nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, Lâm Vân đành phải câm miệng. Cuối cùng tới một quán mỳ gọi là Lan Châu thì mới tìm được chỗ ngồi.
- A, ừ, buổi chiều ta sẽ xin nghỉ.



Hàn Vũ Tích cũng không biết mình đang nói gì, có chút lộn xộn. Nàng quên mất việc ly hôn là việc xấu hổ đối với nàng. Chẳng lẽ mình không muốn ly hôn với Lâm Vân sao? Làm sao có thể?



Nàng một mực đều chỉ lo nghĩ cuộc sống của hắn diễn ra như thế nào, hoàn toàn quên mất việc ly hôn.



Trông thấy Lâm Vân kinh ngạc nhìn mình, mặt Hàn Vũ Tích đỏ lên, nàng nói:



- Ta gọi điện thoại xin nghỉ là được. Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lái xe tới.



Lâm Vân gật đầu nhìn Hàn Vũ Tích rời đi. Đột nhiên hắn cảm thấy cô bé này cũng thật đáng thương. Giống như Hàn Vũ Tích thương cảm hắn vậy. Cùng với đáng thương, hắn lại có chút lo lắng tình cảnh của Hàn Vũ Tích.



Hàn Vũ Tích bị Hàn gia gả cho một người có bệnh tinh thần của Lâm gia, để Hàn gia từ trong đó kiếm được lợi ích. Điều đó chứng tỏ Hàn Vũ Tích chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong Hàn gia. Hiện giờ Hàn gia đã hưng phục, nhưng nàng vẫn chỉ là một viên chức nhỏ nhoi trong công ty. Tựa hồ, nàng cùng Hàn gia không có bất kỳ liên hệ gì. Chắc là chuyện Hàn gia lợi dụng nàng để trọng chấn gia nghiệp đã bị người ta lãng quên.



Hơn nữa Lâm Vân còn cảm giác, người Lâm Vân cũ kia rất hay khi dễ Hàn Vũ Tích. Phỏng chừng lúc chưa bị bệnh hắn hay đánh mắng nàng. Sau khi sinh bệnh còn phải do Hàn Vũ Tích tới chiếu cố. Tuy hiện tại mình không có vấn đề về tinh thần, nhưng Lâm Vân vẫn cảm giác hắn thiếu nợ nàng cái gì đó.



Lâm Vân đang nghĩ ngợi, Hàn Vũ Tích đã lái xe tới:



- Lên xe đi.



Hàn Vũ Tích lái xe tới gần Lâm Vân, hắn liền mở cửa xe ngồi ở tay lái phụ.



Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân không ngồi ở đằng sau, mà lại ngồi ở bên cạnh mình, mặt nàng bỗng nhiên đỏ. Mình làm làm sao vậy? Lâm Vân ngồi bên cạnh mình không phải rất bình thường sao, vì cái gì mặt mình lại đỏ? Không dám nghĩ nhiều nữa, liền lập tức khởi động xe, rất nhanh đã tới ủy ban nhân dân thành phố Phần Giang.



Trên người Lâm Vân không ngừng phát ra khí dương cương, còn mang theo khí tức tươi mát. Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy ngồi bên cạnh Lâm Vân có một loại rất thoải mái. Trong nội tâm nàng run lên, âm thầm nghĩ, quả thực hôm nay mình có vấn đề.