Công Tử Điên Khùng

Chương 222 : Cây đón gió

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Tuy nhiên, các cụ có câu cây đón gió. Nếu như một cái xưởng sản xuất Vân Tằm Miên nho nhỏ đều bị người để tới. Như vậy những người ngấp nghé vơ vét tài sản của một tập đoàn khổng lồ như tập đoàn Vân Môn thì lại càng nhiều.



Biết người đứng sau lưng của tập đoàn Vân Môn là Lâm Vân, trên cơ bản cũng chỉ là ghen ghét mà thôi, chứ không dám tới nháo sự và cướp bóc. Dù sao tập đoàn Vân Môn còn có Lâm gia ở phía sau che chở. Tuy chủ tịch Lâm Vân của tập đoàn này đã vắng mặt một thời gian dài, nhưng biết khi nào hắn có thể trở lại? Huống hồ, cũng có rất nhiều người biết Lâm Vân chính huấn luyện viên của Long Ảnh.



Những người không biết chi tiết của tập đoàn Vân Môn, thì cả gan hơn. Đã có vài vụ đột nhập tập đoàn Vân Môn để ăn cắp tư liệu kỹ thuật.



Những người này còn đỡ, nếu bắt được thì lập tức tống vào tù, để cho nửa đời sau của ăn cơm ở trong đó. Nhưng lại có một số người không phải là người trong nước. Bọn họ là những người các quốc gia khác cử tới, Thậm chí còn thuê cả các tổ chức trôm cắp hoặc là lính đánh thuê.



Loại người này đều có những kỹ thuật chuyên nghiệp, hoặc là cao thủ trộm cắp. Thậm chí là dân liều mạng. Khiến cho tập đoàn Vân Môn rất là khó lòng phòng bị. Dù sao đây cũng chỉ là một công mà thôi, chứ có phải là một tổ chức cơ mật gì đó của quốc gia đâu.



Mà tập đoàn Vân Môn cũng chỉ có thể thuê được các nhân viên bảo bình thường. Một số biện pháp phòng ngự là Mông Văn về sau thêm vào.



Những người đột nhập vào tập đoàn Vân Môn để ăn cắp tài liệu, ngoài trừ một số kẻ cắp trong nước, còn có các nhân viên của tổ chức bí mật quốc tế, cũng có vài người bị bắt. Đương nhiên bắt được là tống hết vào tù.



Nhưng cho dù như vậy, tư liệu kỹ thật của Dưỡng Nhan Hoàn vẫn bị trộm đi. Thậm chí còn bị chết hai người bảo vệ. Xảy chuyện như vậy khiến cho Lâm gia rất tức giận. Thậm chí còn kinh động tới cục toàn quốc gia nữa.



Tập đoàn Vân Môn chẳng những là công tư doanh còn là sự kiêu ngạo của quốc gia. Vì quốc gia đóng góp rất nhiều thuế vụ, còn tăng danh dự của quốc gia trong mắt bạn bè quốc tế. Huống chi đây còn là công của Lâm Vân. Xảy chuyện như vậy, lập tức bị quốc gia coi là vụ án trọng điểm. Cả bYên Kinh cũng đã bắt đầu giới nghiêm.



Chị Văn, làm sao bây giờ?



Tất cả nhân vật chủ chốt của tập đoàn Vân Môn đều đã ở đây. Người vừa lên tiếng là Diệp Điềm. Nàng thật không ngờ đã phòng hộ sâm nghiêm như vậy, mà tư liệu vẫn bị trộm đi, còn chết hai người bảo vệ.
Mông Văn càng ngày càng tiều tụy vì tự trách bản thân. Lâm Vân giao đồ đạc cho nàng là vì hắn tin nhiệm mình. Nhưng mình lại làm mất thứ đó. Tăng thêm việc của công không ngừng ùn ùn kéo tới, khiến thần kinh của Mông Văn lúc nào cũng căng thẳng.



Lam Cực đã mấy lần thông báo, từ khi tư liệu của Dưỡng Nhan Hoàn bị trộm đi, thì mọi việc trở nên bình tĩnh lại. Lam Cực sợ Mông Văn tiếp tục lắng, nên liền yêu cầu đồng đội Chu Tuần và Trinh Quân cũng tham gia vào đội bảo vệ tập đoàn Vân Môn.



Chu Tuần và Trịnh Quân nghe nói công của huấn luyện viên Lâm bị mất đồ đạc quan trọng, đều nổi trận lôi đình. Liền hướng Thái Giang xin rời khỏi Long Ảnh, để giúp huấn luyện viên Lâm làm việc.



Thái Giang cũng rất là tức giận. Rõ ràng có người dám lấy cắp đồ đạc của công huấn luyện viên. Nên không hề dự đưa đề nghị này của hai người lên cấp trên. Chỉ mất có ngày, cấp trên đã thông qua yêu cầu của Chu Tuần và Trịnh Quân.



Sau đó hai người Chu Tuần và Trịnh Quân lập tức tới Yên Kinh tụ họp với Lam Cực. Hiện tại đội Long Ảnh chỉ còn người đội viên. Vì vậy phải chọn lựa thêm người bổ sung vào đó. huấn luyện viên Lâm không tại, việc tuyển chọn hoàn toàn là Thái Giang tới phụ trách.



Việc tư liệu của Dưỡng Nhan Hoàn bị trộm đi, người phẫn nộ nhất chính là Lam Cực. Lúc trước cũng bắt được vài người, nhưng làm như thế chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc.



Lam Cực tin tưởng, những chuyện như vậy về sau chắc chắn vẫn còn tiếp diễn. Cho nên khi Chu Siêu và Trịnh Quân vừa tới, người liền lập tức thương lượng biện pháp. Quyết định nếu có kẻ trộm lại tới thì không cần phải bắt vào tù mà giả vờ đánh đấm rồi phái người theo dõi tìm tận hang ổ của bọn chúng. Một tháng sau, các vụ ăn trộm vẫn còn nhưng rõ ràng càng ngày càng giảm. Bởi vì tập đoàn Vân Môn không lựa chọn nhờ cảnh sát điều tra nữa, mà tự mình điều tra và giải quyết.



Không còn có trộm vặt bị đưa tới cục cảnh sát nữa. Thậm chí giống như sau khi phát sinh sự kiện kia, thì tình hình trở nên rất là hài hòa.



Phía trước ăn cắp chỉ còn lại những kẻ không biết nội tình trong đó hoặc là những kẻ bị lợi nhuận khổng lồ làm cho choáng váng đầu óc.



Đang lúc bọn họ đều cho rằng tập đoàn Vân Môn chỉ muốn phận xử lý, thì lại xảy một việc lạ.