Công Tử Điên Khùng

Chương 250 : Khát vọng sống

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Một lúc lâu sau, nàng mới trả lời:



- Anh ấy là một thiếu gia lắm tiền nhiều của, về sau thì lụi bại. Sau khi bọn chị kết hôn, mỗi ngày chị đều đi làm…Khi đi làm về, thì anh ấy đều đã làm xong cơm tối chờ chị về nhà…



Liễu Nhược Sương cảm giác Hàn Vũ Tích không phải nói cho mình nghe. Nhưng nàng vẫn ngạc nhiên khi Hàn Vũ Tích kể như vậy. Theo như lời của Hàn Vũ Tích,, thì chồng của chị ấy chẳng phải là một trạch nam không có công việc làm, phải để vợ nuôi sống sao? Một người chồng như vậy, mà Hàn Vũ Tích còn nhớ mãi không quên?



- Hiện tại nhớ tới, chị mới phát hiện khoảng thời gian đó là khoảng thời gian chị hạnh phúc nhất. Chị không muốn giàu có gì, không muốn sống thật lâu, chị chỉ cần ở bên anh ấy là được…



Hàn Vũ Tích nói tới đây thì đã trở thành tiếng thì thào.



- Chị Vũ Tích, chị không sao chứ?



Liễu Nhược Sương cảm thấy Hàn Vũ Tích có chút kỳ quái, vội vàng lay nàng hỏi.



- À, chị không sao, chị chỉ là đang nhớ anh ấy thôi…



Hàn Vũ Tích nói tới đây thì không nói thêm nữa. Ôm hai đầu gối, nhìn chằm chằm vào mặt biển mênh mông vô tận.



- Kỳ thật, vô luận chồng chị là dạng người nào, nhưng chị đã có một người yêu chị. Còn em, em phỏng chừng cả đời này mình sẽ không tìm được một người mình thích, hay là người yêu em sâu sắc. Cứ như vậy cô đơn cả đời cũng được. Có lẽ, chết trên biển rộng này cũng là một chuyện tốt.



- Chỉ là có một tâm sự vẫn chưa được giải. Một mực khiến cho em không an tâm. Nói không chừng, sau khi chết, em có thể bị đày xuống địa ngục vì sự tham lam…



Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích đang tưởng niệm người chồng, đột nhiên có chút hâm mộ.



Hàn Vũ Tích kỳ quái nhìn Liễu Nhược Sương, một nữ nhân như vậy cũng có tính tham lam sao?



Thấy ánh mắt của Hàn Vũ Tích kỳ quái nhìn mình, Liễu Nhược Sương có chút thất thần cười cười, tiếp tục nói:




- Chị không sao, chị sẽ không bỏ cuộc, chị muốn trở về bên anh ấy.



Hàn Vũ Tích nói xong, dùng sức múc nước biển tràn vào trong thuyền.



Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích, cũng làm theo, lấy mấy cái chai lọ không ngừng múc nước biển ra ngoài. Tuy sóng biển liên tục đánh vào thuyền, nước bắn vào không ít, nhưng hai người vẫn không có ý dừng lại.



- Vũ Tích, chị có quen biết quen biết người này không. Không biết tri thức chuyên môn của hắn tốt hay kém? Nhưng cho dù tri thức chuyên môn không tốt, thì cũng không liên tục bị năm sáu chục công ty cự tuyệt a? Còn lấy lý do giống hệt nhau.



Liễu Nhược Sương một bên múc nước, một bên nói chuyện. Nàng muốn dùng cách nói chuyện để át đi cảm giác sợ hãi hiện tại.



- Không phải do anh ấy có tri thức chuyên môn kém. Chị tin tưởng anh ấy là người có bản lĩnh nhất thế giới.



Hàn Vũ Tích nhớ lại ngày đó Lâm Vân không ngừng đi tìm việc.



- A, vậy vì sao anh ấy không tìm được công việc? Về sau có tìm được không?



Hàn Vũ Tích nói người đó là người bản lĩnh nhất thế giới, Liễu Nhược Sương đương nhiên không tin. Chỉ có chút hiếu kỳ người kia có tìm được công tác hay không mà thôi.



- Cuối cùng có một người quản lý nhân sự của một công ty chủ động tìm anh ấy. Sau đó cô ta mời anh ấy tới công ty cô ta làm việc.



Hàn Vũ Tích nói tới đây thì nhớ tới cô nàng Trương Tuyền có ánh mắt câu hồn mà bị mình mắng lần trước.



- Vậy thì tốt, bằng không có chút khổ cho người kia rồi. Cuối cùng cũng tìm được việc làm.



Liễu Nhược Sương không biết vì sao thở phào một hơi. Nàng nghe người này liên tục tìm vài chục công ty cũng không tìm được công việc. Trong nội tâm cũng rất đồng tình. Cũng may kết cục coi như là hoàn mỹ.