Công Tử Điên Khùng
Chương 256 : Tên đạo sĩ
Ngày đăng: 18:04 20/04/20
Lúc Hàn Vũ Tích vuốt khuôn mặt của Lâm Vân, thì hắn liền tỉnh. Vội đứng lên nói:
- Tí hai em ra ngoài đợi một lúc, để anh đào thông hai cái hang.
Thấy Lâm Vân đã đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương vội vàng ngồi dậy, nhìn Hàn Vũ Tích, đùa giỡn nói:
- Mới sáng sớm hai vợ chồng đã buồn nôn như vậy, thật sự là không nhìn được.
Bởi vì ở cùng với Liễu Nhược Sương một thời gian dài, hai người đã sớm quen thuộc. Hàn Vũ Tích cũng biết Liễu Nhược Sương thích nói đùa, không do dự nói:
- Nhìn không được là tốt nhất. Nếu không buổi tối hôm nay cho em ngủ một mình ở đây, chị sang chỗ lão công ngủ.
- Đừng bà chị…
Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Liễu Nhược Sương vội vàng đứng dậy phản đối. Không dám trêu trọc hai nữa. Trong lòng thì buồn bực, có lão công là như vậy đấy.
Lâm Vân thấy hai người ra ngoài tìm thức ăn, liền trở lại cái hang lớn, thu toàn bộ đồ vật vào trong Tinh Giới. Rồi đào thông hai cá hang. Lại phong bế cái hang lớn này lại.
Như vậy hai cái hang đã thành một cái hang rộng. Lâm Vân vì không muốn hai người quấy rầy việc tu luyện của mình, liền cô ý làm một cánh cửa gỗ ngăn cách. Như vậy khi hai người đi ra đi vào cũng không ảnh hưởng tới mình.
Lâm Vân làm xong chỗ này, thì Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cũng đã vất vả làm xong bữa sáng. Liễu Nhược Sương nhìn cái hang mới kia, không khỏi tắc lưỡi, thầm tán thưởng với tốc độ làm việc của Lâm Vân.
Hai người cũng rất hài lòng với cái hang mới này. Chủ yếu là Lâm Vân tách thành hai căn phòng, không ảnh hưởng lẫn nhau. Mà Lâm Vân ở ngay bên cạnh, như vậy hai người không cần phải sợ bóng sợ gió nữa.
Ăn cơm sáng xong, Lâm Vân đưa cho mỗi người một cái đèn mỏ. Về phần Dạ Minh Châu, do có cái đèn mỏ rồi, nên Lâm Vân không muốn lấy ra, kích thích tư tưởng của hai người.
Kế tiếp là Lâm Vân chữa thương và tu luyện.
Một tuần sau, Lâm Vân đã triệt để khôi phục tinh lực và chữa trị xong thần thức. Lúc này mới đi ra.
Thấy Lâm Vân đi ra, Hàn Vũ Tích rất là cao hứng, vội vàng đưa thức ăn cho hắn ăn.
Liễu Nhược Sương yên lặng không nói gì. Trải qua một tuần lễ này, nàng dường như đã minh bạch điều gì đó. Có vẻ như Lâm Vân không phải người bình thường. Thậm chí ngay cả Hàn Vũ Tích, mỗi ngày cũng ngồi ở trên giường tu luyện.
Nàng đã từng hỏi Hàn Vũ Tích, nhưng Hàn Vũ Tích chỉ nói là lão công của chị ấy muốn chị ấy làm như vậy. Về sau sẽ tốt cho thân thể. Tuy Liễu Nhược Sương rất muốn hỏi đây là công pháp dưỡng sinh gì, nhưng lại không tốt hỏi.
Nàng cho rằng đây chỉ là một loại khí công dưỡng sinh gì đó. Nếu Hàn Vũ Tích không muốn nói, thì nàng cũng không để ý.
Mỗi ngày Lâm Vân chỉ tập trung vào tu luyện. Ngẫu nhiên thì đi ra ngoài ăn cơm, hoặc là cùng hai người chơi đùa trên bờ biển, rồi xuống nước bắt cá. Một tháng này, trôi qua cũng thoải mái và vui vẻ.
Ở cùng Lâm Vân một thời gian dài như vậy, Liễu Nhược Sương dần dần tin lần trước Lâm Vân không phải cố ý vê ngực của mình. Tuy vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải là người bình thương, thậm chí có thể đi trên mặt biển.
Chuyện này tạo cho nàng rung động rất lớn. Trong lòng suy nghĩ, có phải nếu Hàn Vũ Tích tu luyện xong cũng có khả năng như vậy không. Liễu Nhược Sương rất là hâm mộ, có mấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được. Nàng là một người biết điều. Nếu Hàn Vũ Tích muốn nói, thì đã nói từ sớm rồi.
Chỉ là không biết, Lâm Vân nói hai tháng sau sẽ mang các nàng rời đi, là dùng phương pháp gì? Tới nơi nay đã lâu như vậy rồi, còn chưa thấy một con thuyền nào đi ngang qua đây.
Đã vài ngày Lâm Vân không đi ra ngoài, nhưng Hàn Vũ Tích không hề có chút lo lắng nào. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân làm vậy. Nhưng khi hắn bế quan tới ngày thứ sau, Hàn Vũ Tích có chút lo lắng. Tuy Lâm Vân đã dặn dò qua, nhưng nàng vẫn chủ động đi tới nhìn mấy lần.
Lâm Vân vẫn đang tu luyện, sử dụng linh khí là từ những mảnh vụn linh thạch. Lần này hắn đã tu luyện liên tục năm ngày. Tu vị đã là một sao hậu kỳ điên phong. Hôm nay muốn đánh sâu vào hai sao.
Đang lúc Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương suy nghĩ vì sao tên đạo sĩ này lại muốn nhảy xuống biển, thì tên đạo sĩ đã bắt được một con cá dài gần một mét, rồi bay tới trước mắt ba người.
Tên đạo sĩ bẻ đầu con cá, uống máu của nó. Uống một lúc sau, vẫn chưa thỏa mãn, vứt con cá đi, rồi nói:
- Hơi thiếu, nhưng đủ để ta bắt các ngươi.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích bị chấn kinh. Động tác vừa rồi của tên đạo sĩ như là bay vậy. Mà tới động tác uống máu cá của y, lại khiến hai ngươi muốn buồn nôn. Nhưng sự sợ hãi đã áp chế sự buồn nôn của hai người.
Hàn Vũ Tích đứng ở đằng sau Lâm Vân, nắm chặt lấy tay của hắn, còn đỡ hơn một chút. Nhưng Liễu Nhược Sương đã run rẩy cả người. Hành động của tên đạo sĩ kia thưc sự kinh khủng.
- Ta nói thật cho các ngươi biết, máu của xử nữ còn bổ hơn máu của con cá kia rất nhiều. Nếu hai ngươi phục thị đạo gia tốt, thì đạo gia xong việc sẽ không uống máu của các ngươi. Mà còn ngươi, mau cút xuống biển đi. Đỡ phải đạo gia ta động thủ. Nếu không đến lúc đây thì không chỉ chết đơn giản như vậy đâu.
Tên đạo sĩ nói xong với hai nàng rồi quát vào mặt Lâm Vân.
- Có thể, nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Lâm Vân vẫn bình thản nói.
Nghe Lâm Vân nói vậy, tên đạo sĩ đột nhiên lùi về ba bốn bước. Trong lòng tự nhủ, sao tên này bình tĩnh như vậy. Tuyệt đối không giống bình thường.
Nhưng khi y cẩn thận nhìn Lâm Vân, thì vẫn không phát hiện ra chút nào đặc biệt. Nghĩ tới đây, đột nhiên nhảy lên cao, rồi đánh một chưởng vào bờ biển. Một cái hố cát rộng ba mét, sâu năm mét xuất hiện, cát biển bay mù mịt.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích càng nhìn càng kinh hãi. Chỉ nghe Lâm Vân nói:
- Hai người quay về hang động trước đi, chỗ này giao cho anh. Khi nào anh gọi thì các em ra.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương nghe Lâm Vân nói vậy, cũng biết ở lại đây không giúp gì được cho hắn, nhưng lại không muốn rời đi. Hàn Vũ Tích vẫn giữ chặt lấy tay của Lâm Vân. Nàng có chút lo lắng cho Lâm Vân. Nếu như tên đạo sĩ này thực sự lợi hại, nàng thà rằng chết cùng với lão công còn hơn.
Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích không rời đi, cũng bắt lấy tay kia của Lâm Vân, không hề động đậy. Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng nàng thầm nghĩ, chết ba người còn hơn chết một mình.
Lâm Vân cười cười. Biết tên đạo sĩ kia bắt đầu hoài nghi minh, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra sào huyệt của y. Đành phải nói với hai cô nàng đằng sau:
- Hai em buông tay của anh ra. Vũ Tích, em nên tin tưởng anh, đưa Nhược Sương trở về đi. Chỗ này không thích hợp cho các em lưu lại. Anh chắc chắn sẽ bình yên trở về. Lão mũi trâu này còn chưa đủ để gây hại cho anh.
Lâm Vân không muốn cho hai người nhìn thấy cảnh mình giết người tàn khốc. Dù sao thế giới của các nàng cách những vật này quá xa.
Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói vậy, liền buông tay ra. Nàng rất tin tưởng vào Lâm Vân. Nếu Lâm Vân đã nói như vậy, khẳng định hắn không sợ tên đạo sĩ kia. Nói không chừng mình và Nhược Sương ở lại chỗ này, chỉ bó chân bó tay hắn mà thôi. Vội vàng kéo Liễu Nhược Sương trở về hang động.
Đạo sĩ kia chỉ chớp mắt nhìn ba người nói chuyện, mà không ngăn hai cô nàng rời đi. Lâm Vân tạo cho y một cảm giác nguy hiểm. Nhưng cũng không phải sợ hãi. Chỉ là vẫn cẩn thận một chút. Đợi giết chết tên nam nhân này, thì hai nữ nhân kia cũng không chạy thoát được.
Lâm Vân thấy hai nàng đã đi xa, rồi dùng thần thức xem. Thấy hai người đã trở về hang động, còn khẩn trương ngồi trên giường chờ mình, quyết định không lãng phí thời gian. Đạo sĩ kia rõ ràng không đề phòng mình, cũng không có khả năng chủ động nói ra sào huyệt của y. Còn không bằng chính mình hỏi. Đối với tên đạo sĩ này, Lâm Vân thực sự không để y vào trong mắt. Y còn kém mình nhiều lắm.
Đạo sĩ kia thấy Lâm Vân đột nhiên đi tới trước mặt, không hề do dự. Hai bàn tay xoa xoa tạo thành một vòng tròn, rồi đẩy về phía Lâm Vân.
Một mùi tanh hôi khó ngửi bắn về hướng Lâm Vân, gợi lại cho hắn ký ức lúc trước. Thủ pháp của tên này giống hết với như tên Lữ đạo sĩ kia. Chỉ là người này lợi hại hơn tên Lữ đạo sĩ rất nhiều. Nhưng Lâm Vân cũng không còn là Lâm Vân của ngày trước.
Không chỉ nói, hiện tại tu vị của Lâm Vân đã là hai sao. Cho dù là một sao, tên đạo sĩ này cũng không làm gì đượchắn. Lâm Vân không hề cử động, chỉ giơ tay lên. Một ngọn Tinh Hỏa màu tím đánh ra ngoài. Ngọn lửa giống như có linh tính vậy, lao vào một chưởng tanh hôi kia của tên đạo sĩ.