Công Tử Điên Khùng
Chương 273 : Ám sát
Ngày đăng: 18:04 20/04/20
Du Quân cũng phát hiện ra người lái xe này không giống tầm thường. Muốn nói luống cuống không nói lên lời, nhưng thần sắc của hắn có nửa điểm luống cuống nào đâu.
Lâm Vân đang chuẩn bị rời đi, nơi này không hề có thông tin nào hữu dụng với hắn. Tiếp tục ngồi ở đây cũng không hề có ý nghĩa gì.
- Chị Hi, chị Quân, Linh Tố, ba người đều ngồi đây à.
Một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng lịch sự đi tới.
- Chào cậu, thiếu gia Thành. Cảm ơn cậu đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi.
Du Quân đứng lên nói câu cảm ơn.
Chu Linh Tố cũng đứng lên chào hỏi. Nhưng Xung Hi thì không hề động đậy. Lâm Vân đương nhiên là càng không động đậy. Du Quân và Chu Linh Tố bắt chuyện với y, thấy Xung Hi vẫn ngồi, đành phải ngồi xuống.
- Vị này là?
Tay thiếu gia Thành thấy Lâm Vân ngồi không nhúc nhích. Nhìn quần áo của hắn rất bình thường, thậm chí còn là bộ quần áo kém cỏi nhất trong này. Trong nội tâm rất căm tức, tên này là tên quái quỷ nào vậy, lại ra vẻ kiêu ngạo như thế?
Lâm Vân không trả lời. Những người khác cũng không trả lời y. Du Quân thì chưa quen thuộc gì với Lâm Vân. Chu Linh Tố lại không muốn đứng dậy giúp hắn giới thiệu.
Tuy nhiên đảo mắt đã có một thanh âm vang lên từ phía sau của thiếu gia Thành:
- Thiếu gia Thành, vị này là lái xe của chị Giang Á.
Tào Kỳ vừa đi tới đã châm chọc Lâm Vân.
“Hừ, lái xe mà cũng trang bức nửa ngày. Một lái xe thì có tư cách gì ngồi đối diện với Xung Hi cơ chứ. Chỗ ngồi đó phải do ta ngồi mới đúng”
Tay thiếu gia Thành âm thầm nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn nói:
- À, nguyên lai là lái xe, kính đã lâu, kính đã lâu.
Tên thiếu gia Thành nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho một người nam tử phía sau lưng. Trong lòng y hiện tại rất tức giận. Một tên lái xe thấy mình tới còn không tranh thủ thời gian chủ động nhường chỗ ngồi. Chứng tỏ hắn coi thường mình. Hắn tưởng hắn là ai cơ chứ?
- Mộc Vân, vị này chính là một trong Lưỡng Long của Thanh Hóa, thiếu gia Liên Phấn Thành…
Chu Linh Tố nói vào tai của Lâm Vân, còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt.
- Lái xe, cậu đứng dậy nhường một chút, để cho thiếu gia của tôi ngồi ở chỗ này.
Một tên to cao một mực đi theo phía sau của Liên Phấn Thành lập tức đi tới, đến trước mặt của Lâm Vân nói. Đồng thời vươn bàn tay ra, muốn chộp vào bả vai của Lâm Vân.
Lửa giận của Lâm Vân bốc lên. Mấy tên chó chết này, tưởng lão tử dễ bị khi dễ chắc? Lúc lão tử ngồi một mình ở đây cũng không thấy bọn mi đi tới ngồi. Hiện tại đến đấy vài vị mỹ nữ thì lập tức giống như ruồi bọ cũng bám theo tới vậy.
Bả vai run lên, tên to khỏe kia không giải thích được chụp hụt. Lâm Vân giơ chân lên rồi đạp một cái, rõ ràng đã đá bay tên bảo tiêu kia ra 5,6 mét. Y lập tức ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được. Xem ra là bị thương không nhẹ.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân, âm thầm tự nhủ, tay lái xe này thật quá hung hãn.
- Mộc Vân, sao anh lại đánh nhau ở đây, mau theo tôi rời đi.
Nói tới đây, Giang Á thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trong lòng rất hối hận vì đã mang hạng người này vào đây.
- Hắn chỉ là lái xe mà tôi mới thuê, chứ không phải lái xe chính thức của tôi. Tôi mặc kệ hắn.
Nói xong, Giang Á vội vàng chạy ra đằng sau. Nàng biết vấn đề này mình không thể xen vào được. Thử hỏi xem, dám đánh người của thiếu gia Thành sẽ có kết quả tốt sao?
Liên Phấn Thành lửa giận ngút trời. Y thật không ngờ tên lái xe kia lại bưu hãn như vậy. đang muốn tiến lên quát lớn.
- Cút đi.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Liên Phấn Thành, chỉ nói một câu đơn giản.
Xung Hi nhìn Lâm Vân hỏi.
- Không có.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không đưa điện thoại của mình cho cô gái này. Bởi trong điện thoại của hắn toàn là số tư nhân. Huống hồ, nếu không có điện thoại cô gái này không biết đi mua một chiếc mới à?
Xung Hi ngạc nhiên. Hiện tại Vân Tinh Linh đang dần toàn cầu hóa, nên các điện thoại khác đều rẻ như củ cải vậy. Tuy người này mình nhìn không thấu, nhưng cũng không giống như một người keo kiệt. Sao ngay cả điện thoại cũng không mua nổi. Nhưng vẫn nói:
- Vậy thì chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện vậy.
Xung Hi nói xong, liền dẫn Lâm Vân tới một quán bar tên là ‘Tình Nhân’. Lâm Vân vừa đọc đến tên quán bar này, liền có chút ngạc nhiên, một người như Xung Hi lại có thể dẫn mình tới một nơi như vậy.
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Xung Hi tựa hồ không nhìn thấy tên quán bar vậy. Vừa đi vào đã trực tiếp hỏi nhân viên trong đó.
- Nếu như hiện tại cô gọi điện thoại, tôi nghĩ chỉ cần ba phút sau, bảo tiêu của cô sẽ tới. Lúc đó tôi nghĩ chúng ta không có không gian để mà nói chuyện.
Lâm Vân thấy Xung Hi cầm một chiếc điện thoại Vân Tinh Linh, đang muốn gọi điện thoại, liền lên tiếng.
Xung Hi sửng sốt một chút, đúng vậy, hiện tại gọi người nhà của mình cũng vô dụng. Nghĩ nghĩ, liền trả lại điện thoại cho người nhân viên. Nhưng trong lòng thì nghĩ, anh chàng lái xe này rốt cuộc là thông minh hay là đần độn? Vì sao lúc thì thông minh, lúc thì lại ngốc đến mức không biết nói gì cho phải?
- Anh muốn uống gì không?
Xung Hi nhìn Lâm Vân hỏi.
- Tôi là người nhà quê, không biết nhiều thứ lắm. Cô uống gì thì tôi uống cái đó.
Lâm Vân dứt khoát nói.
- Vậy thì cho hai ly rượu Diễm Dương Băng.
Nói xong, Xung Hi dẫn theo Lâm Vân tới một góc vắng ngồi xuống. Rất nhanh, hai ly rượu đã được đưa tới.
Lâm Vân uống một ngụm, một cảm giác nóng bỏng vờn quanh trong miệng. Nhưng khi nuốt vào lại có cảm giác lạnh như băng. Rượu này quả thực không tồi. Lâm Vân cũng là một cao thủ về pha chế rượu. Nên ngay lập tức thưởng thức ra được sự đặc biệt của loại rượu này. Chỉ là không ngờ cô nàng Xung Hi cũng thích loại rượu như vậy. Khẩu vị thật là khác người. Nghĩ tới đây, liền lộ ra nụ cười kỳ quái.
Thấy Lâm Vân cười kỳ quái như vậy, Xung Hi không biết nhớ ra cái gì đó, rõ ràng hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Khẩu vị của cô thật là khác lạ…À không, tôi nói linh tinh mà thôi. Cô có chuyện gì muốn nói với tôi thì nói đi.
Lâm Vân nhất thời buột miệng nói, liền xấu hổ chuyển chủ đề.
Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của Xung Hi có chút không cho là đúng, nhưng lập tức trả lời:
- À, tôi muốn biết anh bảo tôi giúp anh làm việc gì? Còn có một việc tôi muốn nhắc nhở anh. Tuy thân thủ của anh không tệ, có thể từ tầng tám nhảy xuống, nhưng như vậy chưa đủ để đối phó với Liên gia đâu.
- Có thể đối phó với Liên gia hay không là chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm xem gia tộc Mộ Dung đang ở nơi nào. Gia tộc này hẳn là ở Thanh Hóa, nhưng tội lại không tìm thấy. Tôi nghĩ, việc này chắc không có khó khăn gì với cô chứ?
Lâm Vân uống một hơi hết sạch ly Diễm Dương Băng, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Thấy Lâm Vân rõ ràng uống rượu như uống nước vậy, Xung Hi hơi ngạc nhiên, rồi nói:
- Không có vấn đề gì cả. Chỉ cần gia tộc Mộ Dung còn đang ở Thanh Hóa, thì tôi có thể tìm ra. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, anh xem thế nào.
- Nói đi.
Lâm Vân xoay xoay cái ly, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.