Công Tử Điên Khùng

Chương 288 : Không ngừng đưa ra điều kiện

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Từ Trường Thâm tán thưởng nhìn Lâm Vân nói:



- Sau khi đội đặc công quốc tế chỉnh hợp, tới chỗ đã từng xuất hiện qua đĩa bay kia xem xét thì gặp phải hai tên nam tử che mặt kỳ quái. Bọn chúng có dáng người thấp, nhưng lại sử dụng một loại vũ khí vô cùng khủng bố. Một trăm sáu mươi người đặc công tinh anh của quốc tế, gặp phải hai người này, chỉ trở lại có sáu mươi bảy người. Còn lại thì trong một thời gian ngắn ngủi chết hết.



- Mà hai tên kỳ quái kia sau khi giết người, thì đã biến mất không thấy tung tích. Hiện tại vẫn chưa xác định được thân phận của bọn chúng. Không biết là người Địa Cầu hay là người ngoài hành tinh. Cũng không biết hai tên đó đi về hướng nào. Nhưng mặc kệ bọn chúng đi đâu, nếu quả thật bọn chúng là người ngoài hành tinh, thì sự việc trở nên rất nghiêm trọng.



- Xét thấy sức chiến đấu của đội viên Long Ảnh là mạnh nhất trong đội đặc công quyết tế, trải qua hội liên hiệp quyết định, hy vọng cậu, vốn là huấn luyện viên của Long Ảnh, có thể đảm nhiệm chức chỉ huy đội đặc công quốc tế.



Sắc mặt của Lâm Vân lạnh dần. Vì đội viên của Long Ảnh báo thù, không nói hắn cũng đi. Nhưng trải qua hội liên hiệp quyết định? Cái hội đấy thì có quyền gì mà quyết định mình? Thật là trò cười. Hơn nữa, điều này cũng chứng tỏ bọn họ chỉ muốn mình đi làm pháo hôi mà thôi.



Cho nên Lâm Vân không muốn hợp tác gì với cái hội liên hiếp kia, chỉ tổ lãng phí thời gian của hắn. Hiện tại thời gian của hắn quý giá vô cùng, nào có rảnh để đi làm những việc kia. Nếu thật sự có thời gian, còn không bằng đi chơi công viên với lão bà.



Mình không phải anh hùng, cũng không phải là người theo chủ nghĩa quốc tế. Mục đích của mình là người thân được sống một cuộc sống tốt đẹp và mau chóng tu luyện tới chín sao. Chỉ có thể mà thôi. Giúp đội viên của Long Ảnh báo thù, cho dù Từ Trường Thâm không nói, mình cũng sẽ đi. Nhưng vì đội đặc công quốc tế bán mạng, hắn còn không cao thượng như vậy.



Nhìn sắc mặt vốn bình tĩnh chuyển dần sang lạnh lẽo của Lâm Vân, là mọi người biết, hắn đang rất bất mãn.



Chỉ huy đội đặc công quốc tế là một cái chức vụ rất vang dội. Hơn nữa còn là một vinh dự cho quốc gia. Vậy mà tiểu tử Lâm Vân này rõ ràng giống như không quan tâm vậy. Lâm Lộ Trọng rất là xấu hổ, Từ Trường Thâm cũng không khá hơn chút nào.



Thấy Lâm Vân không lên tiếng, Từ Trường Thâm lần nữa nói:



- Nghe nói cậu đang thu thập vật này?




Lâm Vân đã sớm nhìn ra đằng sau của Từ Trường Thâm có giấu hai người vệ binh, nhưng không nói ra. Quả nhiên không bao lâu sau, thì có một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi đi tới. Nói thật, Lâm Vân không có hảo cảm gì với đạo sĩ cả. Bởi những người đạo sĩ mà hắn từng gặp, đều không phải là thứ tốt gì.



Cho nên tên đạo trưởng Hà Ngụ vừa đi vào, Lâm Vân không đứng lên chào hỏi. Nhưng vài vị lãnh đạo đều biểu hiện phi thường khách khí với y. Hà Ngụ là ai, là bán tiên có thể phóng ra hỏa cầu trong truyền thuyền a. Thậm chí y có thể nhảy qua một bức tường cao hơn 4m. Nếu không phải sợ quá mức rêu rao, thì quốc gia đã cho tay Hà Ngụ này đi tham gia thế vận hội Olympic rồi. Kiểu gì y chẳng dành được huy chương vàng.



Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân và vợ của nó không có ý đứng lên, có chút sốt ruột. Trong lòng tự nhủ, đứa cháu trai này của mình quả thực quá kiêu ngạo.



Mấy vị thủ trưởng kia nhìn thấy Lâm Vân như vậy, sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu không phải bọn họ coi trọng Lâm Vân và thế lực sau lưng hắn, thì đã lên mặt trách vấn rồi. Ngay cả thủ trưởng số một có ấn tượng tốt với hắn cũng phải thở dài. Bản lĩnh của tiểu tử Lâm Vân này là có, nhưng hắn không biết núi cao còn có núi cao hơn sao? Làm người không nên quá mức kiêu ngạo.



Xem ra đợi lát nữa phải bảo Hà Ngụ cho hắn mở mang tầm mắt, cho hắn biết trên đời này còn có rất nhiều người lợi hại hơn hắn. Không biết lúc Hà Ngụ bắn ra cầu lửa, thì biểu lộ của Lâm Vân sẽ như thế nào.



Hà Ngụ thấy đôi nam nữ kia rõ ràng không để ý tới mình, trong lòng rất tức giận. Tuy nhiên khi y trông thấy Hàn Vũ Tích, lập tức như bị điện giật, đã sớm quên chuyện hai người thất lễ với y.



“ Nữ nhân này quả thực là xinh đẹp, tại sao trước kia mình chưa từng thấy qua một cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ? Quả thực là tuyệt sắc khuynh thành”



Y liền quyết định, vô luận thế nào cũng phải thu phục nữ nhân kia vào trong tay.



Từ Trường Thâm nhìn thấy biểu lộ của Hà Ngụ như vậy, thầm kêu không tốt. Không nghĩ tới tay Hà Ngụ này lại không biết khống chế bản thân như vậy. Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng không thể trách y được, một nữ tử mỹ mạo như Hàn Vũ Tích, ai thấy chẳng động tâm? Bọn họ đã già rồi, đương nhiên là không nghĩ như vậy. Nhưng nếu thay đổi là một người trẻ tuổi, phỏng chừng cũng biểu lộ như Hà Ngụ.



Từ Trường Thâm vội vàng ho khan một tiếng, cảnh tỉnh Hà Ngụ. Hà Ngụ trông thấy Lâm Vân nhìn mình cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia sát khí, không hề có ý giấu diếm. Trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng, đã coi Lâm Vân như một người chết. Ngay cả thủ trưởng Lưu cũng nhìn thấy tâm tư của Hà Ngụ. Nhưng không biết nói thế nào. Chỉ có thể thầm than Lâm Vân không may. Cũng không thể phái người, hai mươi bốn tiếng bảo vệ Lâm Vân a.