Công Tử Điên Khùng

Chương 3 : Ở ven đường ăn quả dại

Ngày đăng: 18:02 20/04/20


Tuy hung hăng cho Lý Tiếu một cái hạ mã uy, nhưng vấn đề mấu chốt còn chưa giải quyết, đó là đói bụng. Trong nội tâm của Lâm Vân không có chút cao hứng nào, chỉ là nhìn các món ăn vặt xung quanh, không ngừng nuốt nước miếng.



- Tiểu Du, đằng kia có phải là Lâm Vân hay không?



Một thiếu nữ nhìn thấy Lâm Vân trêu Lý Tiếu rồi nói với một thiếu nữ ở bên cạnh.



- Chính là hắn chứ ai, nhìn thế còn hỏi. Hắn chính là Lâm Vân, chồng của Vũ Tích. Phương Bình, không phải ngày hôm qua chúng ta đã nhìn thấy Vũ Tích dẫn theo hắn từ bệnh viện đi ra còn gì.



Thiếu nữ được gọi là Tiểu Du kia có điểm hoài nghi thị lực của Phương Bình.



- Ai, Vũ Tích thật đáng thương, rõ ràng gả cho một kẻ tâm thần. Bất quá lúc hắn trêu nhị thiếu của Lý gia kia, có vẻ rất khôn khéo. Chẳng nhẽ hắn đã khỏi bệnh rồi?



Phương Bình ngẫm lại nói.



- Quan tâm làm gì, nhanh đi mua đồ ăn a. Ngươi xem, hôm nay sao lắm người mua cháo vậy. Hay là đi mua đồ ăn khác.



- Không được, chúng ta mua gì thì mua nhưng Mỹ Na bảo nhất định phải mua cho cậu ấy cháo, bằng không cậu ấy không nói.



- Ai, đã vậy thì chỉ mua chào.



Tướng mạo của Lâm Vân tuy bình thường, làn da còn có chút ngăm đen, nhưng thính lực của hắn rất tốt. Hai người thiếu nữ kia nói chuyện, hắn đều nghe rõ, không khỏi cười khổ một tiếng. Trong lòng tự nhủ, quả thực cũng quá xảo, vừa mới ra ngoài đã gặp ngay đồng nghiệp của Hàn Vũ Tích.




Vị thanh niên nói chuyện với Hàn Vũ Tích này là Thẩm Quân. Là quản lý nghiệp vụ của công ty, là người rất tài năng. Nghe nói tiền lương của Thẩm Quân chỉ thấp hơn tổng giám đốc. Thẩm Quân đối với Hàn Vũ Tích là tràn đầy ái mộ, cả công ty ai cũng biết. Nhưng tuy Hàn Vũ Tích có một người chồng tâm thần, nàng vẫn không hề tỏ vẻ quan tâm đến y.



Hàn Vũ Tích giống như cái xác không hồn trở lại phòng làm việc, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.



- Vũ Tích tỷ, chị không sao chứ?



Mỹ Na trông thấy Hàn Vũ Tích có vẻ âu sầu, liền vội vàng đi tới dỗ dành.



- Không có việc gì, cảm ơn em.



Hàn Vũ Tích tỏ vẻ cảm ơn, liền trực tiếp ngồi xuống chỗ làm của mình. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, không biết Lâm Vân có chạy đến chỗ khác hay không. Lại nghĩ tới những việc làm của vị hoàn khố thiếu gia này trước kia. Sau khi hắn cùng mình kết hôn, tuy vẫn tiêu xài lãng phí như trước, nhưng có thể là vì tiền tiêu đã ngày càng ít, thoạt nhìn tính cách của hắn đã tốt hơn một chút.



Nhưng mình ngược lại, chưa bao giờ để ý tới hắn. Bởi vì có mấy lần hắn muốn phi lễ với mình nhưng không có thành công. Mỗi lần đó hắn đều chịu quyền cước đấm đá của mình. Về sau hắn bị bệnh tâm thần, nghĩ muốn động thủ động cước với mình, đều bị mình giáo huấn trở lại. Nguồn truyện: Truyện FULL



Từ hai năm trước, hắn cưỡng gian mình không được, còn bị mình hung hăng đánh một trận, còn nói nếu hắn tiếp tục làm vậy, nàng sẽ tự sát. Thì hắn mới thôi động chân động tay. Chỉ là không ngừng đập vỡ đồ đạc trong nhà.



Lần này hắn xuất viện, hình như không giống với lúc trước. Vẫn còn cùng Hách hộ tá chào từ biết. Chẳng nhẽ bệnh tình của hắn đã tốt rồi sao? Bất quả nghĩ tới hắn ở ven đường ăn quả dại vừa nãy, nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Thật không ngờ, mình lại đi lo lắng cho một kẻ như vậy. Coi như mình nuôi một con vật trong nhà là được.



Bất quá, nhỡ đâu hắn lại chạy lang thang tới nơi khác? Hàn Vũ Tích liên miên suy nghĩ. Khiến cả buổi chiều, nàng không có tâm tư nào làm việc, chỉ một mực nhìn đồng hồ ngẩn ngơ.