Công Tử Điên Khùng

Chương 308 : Xông vào đồn cảnh sát

Ngày đăng: 18:04 20/04/20


Lâm Vân thở dài, biểu hiện của Cam Dao ngày hôm nay thật khiến cho hắn khó hiểu tâm tư của nàng ta. Sợ nàng ta nghĩ nhiều, liền vội vàng hỏi:



- Em nói mẹ và em gái em xảy ra chuyện gì sao?



Trong mắt của Cam Dao hiện lên một tia bất lực:



- Mẹ và em gái em đã bị cảnh sát giam giữ một tuần rồi. Chuyện là như vậy, bởi vì mẹ của em mở quán ăn ở trước cửa trường học, nên cứ tới cuối tuần em và em gái lại tới giúp việc cho mẹ. Tuần trước, mẹ và em gái em gây xảy ra xung đột với người khác. Lúc em đi tới thì mẹ và em gái đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Bọn họ nói rằng em gái của em cố ý gây thương tích cho người vô tội. Em muốn được gặp hai người, nhưng bọn họ lại không cho phép. Về sau em phải nhờ tới Liên Bình mới được gặp lại hai người.



- Thần sắc của hai người rất tiều tụy. Em hỏi em gái thì mới biết được, việc xảy ra không như lời cảnh sát nói. Sự thật là có hai tên lưu manh đùa giỡn em gái của em. Bọn chúng muốn em gái em cùng bọn chúng uống rượu. Mẹ của em đi lên ngăn cản rồi khuyên bảo. Nhưng hai người kia rõ ràng lại đãnh ngã mẹ em, còn không ngừng dùng chân đá.



- Em gái của em thấy mẹ bị đánh, liền cầm dao thái thịt xông tới. Cũng không biết em ấy có chém trúng người hay không, nhưng rất nhanh em ấy lại bị cảnh sát bắt đi. Đến hiện tại hai người còn chưa được thả.



Cam Dao nói xong, xoa xoa nước mắt. Trong một tuần này, nàng chưa từng được ngủ yên giấc. Hiện tại nàng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân một là vì nàng quá nhớ hắn, còn vì nàng thực sự bất lực.



- Đi thôi.



Lâm Vân sờ tóc của Cam Dao, hắn cảm thấy ba người phụ nữ một khi tới một nơi chưa quen thuộc sinh sống, thì quả thực là gian nan. Hắn đã nghe Vũ Tích nói qua chuyện của Cam Dao. Biết được Cam Dao vì đuổi theo chiếc tàu điện ngầm mà ngất đi, trong Lâm Vân liền thắc mắc có phải nàng ấy thực sự có tình cảm với mình hay không? Mà hôm nay nàng ấy rõ ràng đã thẳng thắn nói ra.



- Đi nơi nào?



Cam Dao còn chưa kịp phản ứng.



- Đi tới đồn cảnh sát chứ đi đâu nữa. Tới đó xem mẹ và em gái em như thế nào rồi.



Trong lòng Lâm Vân biết, rất có thể Cam Dao bị một người nào đó tính kế. Những người bán quà vặt khác đều không gặp phải việc gì, vì sa o hết lần này tới lần khác, quán của mẹ Cam Dao lại xảy ra chuyện?



- Nhưng mà, Lâm đại ca, những tay cảnh sát kia rất không nói đạo lý. Bọn họ sẽ không có khả năng đồng ý chúng ta đi thăm người thân đâu.



Trong lòng Cam Dao rất muốn nhìn mẹ và em gái. Nhưng nàng cũng có dự cảm, chuyện này rất có thể không giống như biểu hiện bên ngoài của nó.



- Em không thấy anh vừa đánh gãy chân của mấy người kia sao? Nếu anh sợ cảnh sát thì việc gì phải làm như vậy. Hắc hắc.



Lâm Vân tự giễu cười. Có vài việc đôi khi muốn tránh cũng không tránh được.



- A, đúng rồi, vậy phải làm sao bây giờ Lâm đại ca? Người kia là Liên Binh, chinh là người của Liên gia Thanh Hóa, chúng ta làm sao có thể chống lại bọn họ? Lâm đại ca, anh mau rời đi thôi, đừng ở lại đây nữa. Anh chỉ cần nói chỗ ở hiện tại của anh và Vũ Tích, em làm xong chuyện bên này sẽ đi tìm anh.



Cam Dao đột nhiên nhớ tới Lâm Vân vừa gây ra môt việc lớn, việc này đã không còn là việc đánh người đơn giản như vậy nữa.



- Không cần đâu. Không chỉ nói đánh mấy con lợn của nhà Liên gia,,cho dù giết bọn chúng thì thế nào? Không nói những điều này nữa, chúng ta đi thôi. Hiện tại chắc Liên gia đã biết Liên Bình bị đánh. Nói không chừng đang truy lùng chúng ta.



Lâm Vân cười nhạt một tiếng.



Cam Dao trông thấy nụ cười của Lâm Vân, đột nhiên bình tĩnh trở lại. Lúc ban đầu còn ở Phụng Tân, đối mặt với công ty trang phục Hồng Tường có cục diện rối rắm như vậy, không phải anh ấy cũng chỉ cười nhạt thôi sao?



Người nam nhân này tạo cho người khác một cảm giác rất yên ổn. Đột nhiên trái tim của Cam Dao đập thình thịch. Nàng bỗng nghĩ tới, không biết chị Vũ Tích có thể cho mình một khoảng trống nhỏ nhoi hay không. Nàng không ngại làm tình nhân của hắn, cho dù chỉ là một người ấm giường. Nàng chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.



Nếu như không phải nhiều năm rồi mới gặp lại Lâm Vân, nếu như không phải nàng quá mức nhớ nhung Lâm Vân, thì nàng có dũng khí nhào vào lòng Lâm Vân sao? Nàng còn có dũng khí nói ra những lời đó sao? Chắc chắn sẽ không. Nhưng đã nói ra rồi, nàng sẽ không hối hận.




- Là như vậy, cục trưởng Liên…



Lời của Vạn Chí Hoa lại bị cắt đứt.



- Cha, tên kia chính là tên lần trước đánh gãy chân của con. Hôm nay anh họ cũng bị hắn đánh gãy nhiều cái xương. Người này tên Mộc Vân, hắn là là một tên rất kiêu ngạo.



Một người tuổi trẻ cắt đứt lời của Vạn Chí Hoa. Tuy Vạn Chí Hoa rất căm tức, nhưng không dám nói gì.



- Cậu chính là người lần trước muốn giáo huấn Liên gia chúng tôi, Mộc Vân phải không? Tôi là Liên Tiếu, cậu quả nhiên là nói được thì làm được nhỉ. Hôm nay lại đánh gãy mấy cái xương của Liên Bình, thật là một thiếu niên anh hùng. Hôm nay tôi và con tôi đều tới đây, cậu thử giáo huấn tôi xem nào.



Liên Tiếu nhìn thấy Lâm Vân liền lửa giận ngút trời nói.



Lâm Vân lạnh lùng nhìn cha con Liên Tiếu, lại nhìn vị cục trường Liên kia, cười lạnh một tiếng:



- Rất tốt, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.



Lời còn chưa dứt, người xung quanh chỉ thấy bóng người lóe lên, thậm chí còn không nhìn thấy động tác của Lâm Vân như thế nào. Thì đã nhìn thấy Lâm Vân lần nữa trở về chỗ của chị em Cam Dao, trong tay xách theo cha con Liên Tiếu.



- Mộc Vân, cậu đừng làm xằng bậy.



Vạn Chí Hoa vừa nhìn thấy một màn này, liền biết thân thủ của mình kém xa so với người thanh niên kia. Hai người quả thực không cùng một cấp bậc.



Cam Dao và Cam Lăng trông thấy có nhiều cảnh sát tới như vậy, đã sớm chết lặng. Cho dù bên mình nắm đạo lý, nhưng những người cảnh sát kia liệu có quan tâm không? Phỏng chừng ba người các nàng đã không còn có chỗ trốn rồi.



Kỳ thực Cam Dao không quá sợ hãi. Được chết với Lâm Vân thì nàng có ngại gì. Đối mặt nhiều khẩu súng như vậy, khả năng trốn thoát đã bằng không. Huống hồ, cho dù ba người mình chạy trốn được thì thế nào, vẫn là hòa thượng không thoát được miếu.



Lâm Vân cười lạnh một tiếng, ném Liên Phấn Thành ra ngoài. Y lập tức đập vào hành lang, từng tiếng răng rắc vang tới. Nhìn Liên Phấn Thành co quắp trên mặt đất, là biết người này xong rồi.



"Thật là lợi hại, thật là độc ác."



Thị trưởng Đường và cục trưởng liên đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng. Không tự chủ được lui về phía sau vài bước. Có thể tưởng tượng, với thân thủ của Lâm Vân như vậy, muốn bắt bọn họ không phải dễ dàng như bắt Liên Phấn Thành sao?



Lâm Vân chẳng quan tâm những khẩu súng đang nhằm về hắn, chỉ ném Liên Tiếu lên rồi chơ giân đá vài cước. Lại vài tiếng răng rắc vang lên. Lâm Vân bắt lấy Liền Tiếu nói:



- Yêu cầu của ông đã được tôi làm theo. Ông còn yêu cầu gì không?



Liên Tiếu đã đau tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nhìn con trai nằm tê liệt trên mặt đất, trong lòng hận không thể lột da rút gân Lâm Vân. Không ngờ cái tên này lại kiêu ngạo như vậy. Không, đây không phải là kiêu ngạo, mà là không kiêng nể gì, ra tay cực kỳ độc ác.



Lâm Vân biết những khẩu súng kia còn chưa nổ là vì mình còn nắm giữ Liên Tiếu trong tay. Một khi buông Liên Tiếu ra, thì sẽ là một loạt súng dày đặc bắn về phía hắn. Tuy Lâm Vân không để những khẩu súng kia vào mắt nhưng hắn không muốn làm cho những người ở đây khiếp sợ.



Người đồn trưởng Vạn Chí Hoa kia xem ra là một người chính trực. Còn thị trưởng Đường và cục trưởng Liền, vừa nhìn là biết cũng là người của Liên gia rồi. Bằng không, một chuyện không hề liên quan gì tới hai người bọn họ, việc gì phải vội vàng chạy tới đồn cảnh sát như vậy?



- Đồn trưởng Vạn, tôi hoài nghi vị cục trưởng Liên và vị thị trưởng Đường của Liên gia kia có vấn đề. Tôi đề nghị ông lập tức ra lệnh cho thủ hạ của mình, thu súng lại, sau đó thông báo cho tỉnh ủy về vấn đề của hai người này. Tôi dám khẳng định hai người này đã thiên vị cho Liên gia làm rất nhiều chuyện hại nước hại dân.



Lâm Vân vừa nói xong, sắc mặt của thị trưởng Đường đã tái nhợt.