Công Tử Điên Khùng
Chương 319 : Mua xe
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Lời của Lang Thang khiến mấy người ở đây đều lắp bắp kinh hãi. Ngoại trừ Dương Vân là tự nhận biết một ít về Lang Thang, trong lòng Triệu Phổ và Thôi Quyên đều tự nhủ, chẳng lẽ tên này rất có tiền sao? Chứ không phải là tiền tiết kiệm của hắn? Hay là hắn vốn là một tên thích giả trư ăn thịt hổ? Tuy nhiên, nhìn thái độ khẩn trương của Dương Vân, có vẻ không giống như vậy.
- Đúng đúng, tôi cũng tán thành. Đi thôi, chúng ta đi xem vài bộ nữa.
Triệu Phổ sợ Dương Vân kéo bạn trai cô ta rời đi, liền vội vàng nói.
Dương Vân còn chưa kịp nói gì, Lang Thang đã lần nữa trở lại gian hàng Chanel, chọn lấy mấy bộ váy cao cấp. Kể cả giày và tất cho nữ cũng chọn hai bộ, tổng cộng tốn thêm vài trăm nghìn nguyên.
Thấy Lang Thang lại mua một bộ váy Chanel, Dương Vân liền biết hắn muốn mua cho Hạ Tinh.
Sau đó Lang Thang giống như căn bản không nhìn thấy Triệu Phổ và Thôi Quyên đi theo sau, trực tiếp tới gian hàng của Louie, Vuitton, Armani mua mấy bộ quần áo nam và đôi dày. Giá trị tổng cộng đã là hơn một triệu nguyên.
Triệu Phổ đi đằng sau, sắc mặt đã trắng bệch. Y thấy Lang Thang mua gì, cũng mua theo. Y không muốn thua kém tên nhà quê kia. Nhưng tốc độ quét thẻ của tên Lang Thang đã khiến cho y có chút sợ hãi.
Nhưng như thế còn chưa kết thúc. Lang Thang còn đi tới chỗ bán đồ trang sức, mua hai cái khuyên tai và vòng cổ cao cấp, và một cái túi sách. Còn mua thêm vài lọ nước hoa nữa. Lúc tính tiền Lang Thang đã trả tổng cộng sáu, bảy triệu nguyên. Triệu Phổ đi theo đằng sau, thấy thế dứt khoát dừng lại. Mặc dù y có tiền, nhưng cũng không tiêu sài như nước như tên đó được.
Dương Vân giống như đây là lần đầu tiên thấy Lang Thang vậy. Nàng đã bị việc mua sắm của Lang Thang hù sợ. Hắn kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Lang Thang cũng lười nhìn Triệu Phổ và Thôi Quyên đang ngây người, nói với Dương Vân.
Thẳng đến khi Dương Vân và Lang Thang đi đã lâu, Triệu Phổ mới vứt mấy bộ quần áo Louie, Vuitton xuống mặt đất, oán hận nhổ ra hai chữ:
- Trang bức.
Thôi Quyên vẫn sững sờ. Trong lòng còn đang suy nghĩ, khi nào thì ánh mắt của cô nàng Dương Vân kia lại tốt như vậy? Rõ ràng câu được một người bạn trai lắm tiền nhiều của? Không được, đêm nay nhất định phải tìm biện phép lôi kéo anh chàng kia. Mà hắn tên là Lưu Lãng thì phải?
Đi được rất xa, Dương Vân mới giữ chặt tay của Lang Thang hỏi:
- Lang Thang, cậu kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy?
- Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy tôi có vài tấm thể như của cô. Nên tôi tùy tiện lấy ra một tấm.
Lang Thang thuận miệng nói. Lúc hắn trông thấy Dương Vân đưa cho hắn tấm thẻ, hắn liền nhớ tới chuyện mấy tấm thẻ, Giống như khi hắn nhìn thấy Vân Tinh Linh vậy, hắn cũng nhớ tới trong túi của mình tựa hồ có một cái điện thoại Vân Tinh Linh. Nhưng lại không tìm ra được.
Lấy ra được cái thẻ này là rất tình cờ. Hắn vừa nảy ra ý niệm, lập tức cái thẻ đã tới tay của hắn. Thậm chí hắn còn nhìn thấy một chỗ nào đó trên người của mình có vài tấm thẻ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bỗng nhớ ra rất nhiều chuyện. Chỉ là về lai lịch của mình thì nghĩ mãi không ra.
- Vậy cậu cất mấy tấm thẻ kia ở đâu vậy, sao tôi không trông thấy?
Dương Vân nhìn chằm chằm vào mắt của Lang Thang hỏi. Nàng thậm chí hoài nghi Lang Thang giả vờ quên quá khứ của hắn.
Lang Thang trầm mặc sau nửa ngày mới nói:
- Tôi còn đang suy nghĩ vấn đề này. Hẳn là rất nhanh sẽ có câu trả lời cho cô.
Kỳ thực Lang Thang đang nghĩ tới trong người mình có một không gian để đồ nào đó. Chỉ là còn chưa rõ ràng nên không nói.
Dương Vân nhíu mày, nàng tưởng là Lang Thang không muốn nói.
- Nhưng làm sao cậu lại nhớ mật mã của tấm thẻ? Chẳng lẽ cậu đã nhớ ra những chuyện trước kia rồi sao?
Lâm Vân lần nữa hỏi.
- Tôi chỉ nhớ rõ một số là 429. Con số này hình như có liên quan gì đó với người quan trọng nhất trong đời tôi. Nhưng tôi nghĩ mãi lại không nhớ ra người đó là ai.
Lang Thang lại lâm vào trầm tư.
- Cái gì?
Nữ nhân viên ngây ngẩn cả người. Hai người này mới tới đây chưa được một phút đã chọn xong xe, đây là kiểu mua gì vậy? Vài người đi theo đằng sau cũng ngây dại. Người này ngay cả giá xe đều không hỏi, liền mua luôn một cái xe thể thao có giá trị ba triệu nguyên. Người này rốt cuộc là ai?
Lang Thang nghe nữ nhân viên nói vậy, lại nhíu mày. Nữ nhân viên thấy Lang Thang không hài lòng, vội vàng nói:
- Vâng, xin mời ngài đưa CMTND cho tôi, tôi lập tức đi làm thủ tục. Chỉ là những phụ kiện đi kèm cần hai trăm tám mươi sau nghìn nguyên.
- Ừ, cô làm nhanh giúp tôi.
Lang Thang đưa thẻ ngân hàng cho cô ta, còn CMTND thì lấy của Dương Vân.
- Vâng…
Nữ nhân viên đã bất chấp ngạc nhiên, thu tấm thẻ lại. Rồi dùng tốc độ nhanh nhất làm mấy thủ tục mua xe. Cô ta còn chưa từng thấy một người mua xe sảng khoái như vậy. Cô ta cũng nhìn ra người mua xe kia không phải là người thích dông dài.
Dương Vân lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi tới bên người Lang Thang nói:
- Lang Thang, sao cậu lại muốn dùng CMTND của tôi? Hơn nữa cậu còn mua một chiếc xe cho nữ như vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu mua cho cậu dùng chứ?
- Chị Vân, tôi không biết lái xe, tôi mua nó là cho chị. Từ nay về sau đi đâu thì tôi nhờ chị lái là được.
Lang Thang thấy tốc độ làm việc của nữ nhân viên kia không tệ lắm, liền cùng Dương Vân ngồi một bên chờ.
- Lang Thang, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng gọi tôi là chị Vân suốt như thế. Bằng không lúc đi tụ hội, mọi người lại biết tôi lớn tuổi hơn câu. Lúc đấy không phải là cậu lái máy bay bà già sao?
Dương Vân nói xong, liếc nhìn Lang Thang rồi xì cười một tiếng. Đây là lần đầu tiên, sau khi ly hôn, nàng mới chọc ngẹo một người nam nhân như vậy.
- Vậy thì gọi chị là Tiểu Vân vậy. Vân? Vân…
Lang Thang nói xong lời cuối cùng liền nhắc chữ Vân mấy lần, tựa hồ muốn nhớ tới cái gì đò.
Dương Vân nghe thấy hắn liên tục gọi mình là Vân, trên mặt đỏ lên. Không nghĩ tới anh chàng Lang Thang này còn là một người lãng mạn như vậy. Chỉ là vì sao hắn cứ gọi mình là Vân. Còn có, tại sao hắn phải mua nhiều đồ cho mình như vậy? Mình và hắn đâu có quan hệ gì đâu, những vật này mình sao có thể lấy hết được.
Tuy nhiên Dương Vân lập tức dừng những suy nghĩ lung tung của mình lại. Nàng đã phát hiện Lang Thang không đúng. Tuy hắn liên tục gọi tên Vân, nhưng trong mắt không có sự ôn nhu, mà chỉ là thống khổ tự hỏi gì đó. Lông mày của hắn càng lúc càng nhăn, thậm chí còn có mồ hôi chảy xuống trán.
Dương Vân ngay lập tức bị dọa, liền vọt tới trước mặt của Lang Thang, ôm cánh tay của hắn,, lo lắng nói:
- Lang Thang, đừng nghĩ ngợi nhiều. Không nghĩ ra cũng không sao đâu, đừng làm cho tôi sợ….
Sắc mặt của Lang Thang càng ngày càng tái nhợt. Dương Vân sợ hãi cơ hồ muốn khóc. Trong lòng đã sớm hối hận vì sao mình phải nhắc tới hai chữ chị Vân kia. Lâm Tranh thật vất vả mới hồi phục, mà mình lại khiến cho tinh thần của hắn rơi vào hỗn loạn.
Bỗng nhiên Lang Thang té xỉu vào ngực của Dương Vân. Dương Vân thấy vậy liền nóng lòng như lửa đốt. Chỉ muốn lập tức đưa Lang Thang tới bệnh viện.
- Vị tiểu thư này, chào cô, nếu cô không ngại, tôi có thể xem bệnh giúp bạn trai cô được không?
Nói chuyện là người nam tử trẻ tuổi đi theo sau Dương Vân và Lang Thang kia. Bên cạnh y là một mỹ nữ rất khả ái.
- A, nhưng…
Dương Vân ngây ngẩn cả người. Nàng không biết người nam tử trước mặt này ai. Hơn nữa nàng biết bệnh của Lang Thang như thế nào, cũng biết vì sao hắn bị ngất như vậy. Liệu người nam tử này có thể chữa trị khỏi cho Lang Thang hay không?
Nhìn ra được vẻ do dự của Dương Vân, người nam tử trẻ tuổi bổ sung nói:
- Tôi là thầy thuốc trung y, đối với chứng hôn mê như vậy, tôi vẫn có thể giúp được.