Công Tử Điên Khùng

Chương 32 : Công ty cần ngươi hỗ trợ

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


- Reng reng reng…



Đường Tử Yên đang trầm tư thì bị tiếng điện thoại đánh thức.



- Đường tổng, chi nhánh ở khu vực Phụng Tân đã không thể vãn hồi được rồi. Hiện tại khách hàng trung thành của chúng ta ở nơi đó đều bị Vương Vệ kéo đi hết. Trước mắt, 80% thị trường áo lót đắt tiền đều bị công ty Hòa Phong của Hồng Kong chiếm hết. Hiện tai chúng ta muốn cạnh tranh với họ thì đã chậm. Ở năm trước, Vương Vệ đã bắt đầu có ý phản bội….



Đường Tử Yên để điện thoại xuống, chán chường dựa vào ghế. Tâm tình hiện tại của nàng rất kém.



Phụng Tân là thành phố trung tâm của tỉnh Tô Nam, cũng là thị trường phục vụ áo lót đắt tiền cho nữ chủ yếu của Hồng Tường. Thị trường ở Phụng Tân một khi bị công ty Hòa Phong cướp đi, như vậy cả tỉnh Tô Nam to như vậy, sẽ không có đất sống cho Hồng Tường.



Mà nguyên nhân của sự thất bại này, ngoại trừ do việc thiết kế sản phẩm của Hồng Tường có vấn đề, còn có chính là do tên Vương Vệ, phụ trách chi nhánh áo lót của Hồng Tường ở tỉnh Tô Nam. Ở ba tháng trước, Vương Vệ đột nhiên chuyển sang làm việc cho Hòa Phong. Khiến cho Hồng Tường trở tay không kịp. Bởi vì toàn bộ con đường tiêu thụ của Hồng Tường ở tỉnh Tô Nam, cơ bản đều nằm trong tay của Vương Vệ. Một khi người này phản bội, kết quả có thể nghĩ.



Tuy ba tháng trước, Hồng Tường đã phái nhân viên nghiệp vụ giỏi nhất của công ty tới, nhưng hôm nay nhận được điện thoại khiến cho Đường Tử Yên chỉ có thể thất thần. Mặc dù nàng đã biết trước thị trường này đã không có cách nào vãn hội, nhưng việc này một khi đã được chứng thức, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.



- Thông tri cho phòng tư vấn và phòng thiết kế, ngay lập tức đi tới phòng họp.



Đường Tử Yên ra lệnh xong, lập tức thu thập văn kiện đi vào phòng họp lớn.



- Lâm Vân, đi họp



Vương Từ Từ thấy Lâm Vân còn đang nhắm mắt dưỡng thần, không khỏi nhắc nhở.



- A, ta không đi, các ngươi đi đi.



Lâm Vân mở mắt nói một câu, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.



,,,,



- Việc của Phụng Tân, ta nghĩ mọi người ở đây đều đã biết. Vừa rồi ta nhận được điện thoại từ Trương quản lý, thị phần ở Phụng Tân đã rất khó đoạt trở về như cũ. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người ở đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.




- Có, hiện tại ta không có tiền. Nếu công ty muốn ta đi công tác thì nên ứng chút tiền đã.



Lâm Vân lười biếng nói.



- Ngươi, tốt, ngươi muốn bao nhiêu tiền?



- Không biết công ty cho nhân viên công tác bao nhiên tiền?



- Ở một thành phố trung tâm như Phụng Tân, thì mỗi ngày là 300 nguyên. Như thế là nhiều rồi.



- A, cũng khó nói, ta muốn mở rộng thị trường, cần phải mời người đi ăn cơm gì đó. Không có tiền làm sao mà mời được. Cho dù là mười nghìn nguyên, cũng chưa chắc đủ.



- Tốt, vậy trước dự chi cho ngươi mười nghìn nguyên. Nếu thiếu thì lần sau bổ khuyết vào.



Đường Tử Yên kìm nén không phát hỏa. Trong lòng lại rất khinh bỉ. Ngươi muốn mở rộng thị trường? Ta nhổ vào. Ngươi biết thị trường là cái gì không? Cầm tiền rồi đi thật xa cho đỡ khuất mắt. Còn về thị trường ở Phụng Tân, mình sẽ phái thêm người khác tới.



- Ai, cứ như vậy đi, ai bảo ta trời sinh vốn là mệnh khổ. Hiện tại, ta đi lấy tiền luôn.



Lâm Vân lập tức đòi tiền như Diêm Vương đòi nợ vậy.



Sau khi bảo Tiểu Diễm dự chi cho Lâm Vân mười nghìn nguyên, Đường Tử Yên mới vô lực ngồi xuống ghế. Cái này không phải là đãi ngộ với nhân viên, mà giống như đãi ngộ với bố mẹ của mình vậy.



Mặc dù Lâm Vân nhận được mười nghìn nguyên, nhưng trong lòng hắn cũng rất khó chịu. Cô nàng Đường Tử Yên này, có vẻ rất thích gây khó dễ cho mình a. Lão tử kiếm cơm cũng không có động chạm gì tới ngươi, việc gì ngươi phải hung hãn như phụ nữ mang bầu vậy.



Bất quá, cũng may hiện tại trong người đã có thêm mười nghìn nguyên. Đến Phụng Tân thì sao, dù sao đối với hắn mà nói, tới nơi nào cũng có thể tu luyện. Nếu đã có tiền, không bằng đêm nay đi xe lửa tới đó, còn đỡ phải tìm nơi nào ngủ.



Xe lửa từ Phần Giang đi Phụng Tân phải chín giờ rưỡi tối mới có một chuyến. Đến Phụng Tân thì là vào 8h sáng hôm sau. Lâm Vân ở bên đường tùy tiện ăn sáng, liền tới nhà ga chờ xe. Dù sao hiện tại cũng không có nơi nào để đi.