Công Tử Điên Khùng
Chương 322 : Bạn trai hoàn hảo
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Phùng Húc Tùng rất mất hứng, đi tới kéo tay Trương Nhạc ra nói:
- Chúng tôi có bệnh nên không trèo cao được người có tiền như cậu. Trương Nhạc, chúng ta đi sang bên kia xem.
Mà ngay cả Đường Uyển đều nhăn mày với anh chàng mà Dương Vân dẫn theo này. Anh chàng này cho nàng ấn tượng đầu tiên không tồi. Chỉ riêng đôi mắt u sầu của hắn, khiến nàng rất đồng tình. Không nghĩ tới hắn lại là một người nông cạn. Ngươi không thích làm bằng hữu với người khác, thì thôi. Cần gì lúc nắm tay người khác lại nói có bệnh. Đó là ý gì vậy?
Mọi người xung quanh đều im lặng, Dương Vân thì mang theo vẻ mặt xấu hổ và thất vọng. Nàng rất hối hận vì đã dẫn theo Lang Thang tới đây. Thậm chí còn hối hận vì tham gia cuộc tụ hội này.
Trương Nhạc không biểu lộ phẫn nộ như những người khác, chỉ là ngạc nhiên nhìn Lang Thang, không lên tiếng.
- Cậu sao vậy?
Phùng Húc Tùng đã thấy thái độ của Trương Nhạc có chút không đúng. Mặc dù Trương Nhạc là người hào phóng, nhưng cũng không phải là người thích xu nịnh người khác. Chẳng lẽ bởi vì người mà Dương Vân dẫn tới có tiền, mà cậu ta lại như vậy?
- Mình thực sự có bệnh.
Tuy lời Trương Nhạc chả đâu vào đâu. Nhưng tất cả bạn bè ngồi đây cuối cùng mới minh bạch, anh chàng kia không phải có ý xúc phạm Trương Nhạc, mà là hắn đã nhìn ra Trương Nhạc có bệnh.
Mới nắm tay thoáng cái đã phát hiện ra Trương Nhạc có bệnh? Y thuật của hắn thật là kỳ diệu.
- Dương Vân, bạn trai của cậu có bản lĩnh lớn thật.
Đường Uyển tới gần Dương Vân, nói nhẹ vào tai nàng.
- Ừ, y thuật của hắn rất tốt. Lần đầu tiên mình nhìn thấy y thuật của hắn, cũng đều không thể tin được. Mình dám khẳng định thế giới này không có mấy bác sĩ ngoại khoa nào giỏi hơn hắn.
Dương Vân nói xong, còn bỏ thêm một câu khẳng định. Bởi vì lần trước mới chỉ hai tiếng, Lang Thang đã có thể tự chữa trị bàn tay của hắn. Lúc đó nàng mới biết y thuật của Lang Thang tuyệt đối không tầm thường. Nhưng việc này nàng không dám nói với Đường Uyển, vì dù nói ra, phỏng chừng cô bạn mình cũng không tin.
- A…
Trong lòng Đường Uyển nhưng lại kinh dị vô cùng. Cô ta biết Dương Vân làm người như thế nào, chắc chắn sẽ không tự nhiên khoa trương người khác. Dương Vân đã nói người nọ là thầy thuốc lợi hại, vậy thì chứng tỏ bạn trai của Dương Vân là một người có y thuật khá cao.
Tuy Đường Uyển cũng là mục tiêu của y, nhưng hậu trường của Đường Uyển quá lớn, Chu Minh không thể đắc tội được. Đối mặt với một gia tộc lớn như Đường gia, y còn không bằng một con kiến. Nhưng Dương Vân lại không giống như Đường Uyển. Nàng ta chỉ là một giáo viên bình thường mà thôi.
Tuy không biết vì sao năm đó vừa mới tốt nghiệp, Dương Vân đã ngay lập tức kết hôn. Nhưng đầu năm trước Chu Minh đã biết việc Dương Vân ly hôn. Cho nên, cuộc tụ hội lớp cũ vốn mười năm tổ chức một lần, Chu Minh liền nhiệt tình đề nghị đổi thành sáu năm. Mục đích chính là vì muốn tiếp xúc với Dương Vân.
Vì vậy chuyện Dương Vân có bạn trai khiến cho Chu Minh rất khó tiếp nhận.
Dương Vân đương nhiên là biết Chu Minh có ý với mình, cho nên một mực không cho Chu Mình có cơ hội nói chuyện một mình với nàng. Mà toàn kéo theo Đường Uyển hay các bạn gái khác đi theo.
- Dương Vân, mình có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ…
Đường Uyển nói tới đây có chút ngập ngừng.
Dương Vân nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Uyển, hỏi:
- Có việc gì?
Nàng biết gia tộc của Đường Uyển là một gia tộc rất lớn. Trước kia lúc còn học đại học, nàng đã từng tới nhà cô bạn này một lần. Bọn họ có rất nhiều tiền và thế lực, thật không biết còn có chuyện gì mà cô bạn mình phải cần mình giúp đỡ?
- Mình muốn mượn bạn trai của cậu một ngày được không? Cậu đừng hiểu lầm, y thuật của hắn giỏi như vậy nên mình chỉ muốn nhờ hắn giúp mình vài việc mà thôi. Mình biết cậu không phải là người thích nói dối, nên mình muốn hỏi cậu, Lang Thang có phải là thiếu gia của một gia tộc lớn hay không?
Đường Uyển liền giải thích cho bạn mình biết, nếu không Dương Vân lại hiểu nhầm.
Dương Vân nhẹ nhàng cười nói:
- Mình đương nhiên sẽ không hiểu lầm rồi. Cậu vừa ý Lang Thang mới là việc là. Mình nói thật cho cậu biết, mình nhặt được hắn ở ven đường đấy. Chứ không phải là thiếu gia của gia tộc nào cả.
- Cái gì?
Đường Uyển bị những lời này của Dương Vân hù không nhẹ.