Công Tử Điên Khùng

Chương 332 : Trần thiếu và Vương Ba Tử

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


- Chị Vũ Tích, em cảm thấy tên Trần Ngọc Bân vừa nãy không phải là thứ tốt gì. Chúng ta muốn cẩn thận một chút.



Liễu Nhược Sương thấy tuy tên Trần Ngọc Bân kia rất nho nhã lễ độ. Nhưng không biết vì sao, y luôn tạo cho nàng một cảm giác không thoải mái.



- Ừ, chị đã biết bọn chúng muốn làm gì rồi. Buổi tối hôm nay bọn chúng sẽ ra tay với chúng ta. Nếu như Lâm Vân ở chỗ này, nhất định sẽ giết hết bọn chúng. Loại người này không chết, sẽ không biết gây họa cho bao nhiêu cô gái nữa.



Thần thức của Hàn Vũ Tích đã sớm phóng ra từ trước.



- Chị Vũ Tích, chị làm gì vậy?



Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích tiện tay phóng ra ba đạo kình phong rất mạnh liền hỏi.



- Trong phòng này có ba cái camera đã bị chị đánh nát. Thật không ngờ một khách sạn năm sao như thế còn đặt camera nhìn lén. Khách sạn này chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Ngay cả nhà vệ sinh cũng có hai cái kìa. Để chị đi đập nốt chúng.



Hàn Vũ Tích nói xong, liền đi vào nhà vệ sinh. Rất nhanh vang lên hai tiếng nổ nhỏ, Hàn Vũ Tích đã đi ra.



- Chị Vũ Tích, sao chị biết những điều này?



Liễu Nhược Sương kinh ngạc hỏi.



- Cái này gọi là thần thức, cũng là do Lâm Vân dạy. Anh ấy đã dặn chị, đi tới chỗ này cũng phải kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lát. Cho nên chị vừa đi vào căn phòng này liền đã kiểm tra tất cả. Nhược Sương, hiện tại chị sẽ dạy em công pháp Tu Chân. Công pháp mà Lâm Vân dạy cho chị có tên là Tinh Hà Thần Quyết. Anh ấy nói rằng nếu người nào không có linh căn thì sẽ không luyện được. Em thử vận dụng xem, nếu có tác dụng thì chứng tỏ em có linh căn.



Nói xong, Hàn Vũ Tích lấy tảng đá từ trong Tinh Giới ra rồi để xuống.



- Vũ Tích, cái này…



Mặc dù Liễu Nhược Sương biết Hàn Vũ Tích và Lâm Vân không phải người bình thường. Nhưng đột nhiên chị ấy lôi ra một tảng đá lớn, vẫn khiến cho nàng nhất thời không tiếp nhận được.



- À, đây là giới chỉ để để đồ vật. Khi nào chúng ta gặp lại Lâm Vân, thì bảo anh ấy làm cho em một cái. Có cái nhẫn này thì tiện hơn rất nhiều. Có thể tùy thân mang theo mà không có cảm giác nặng nhọc nhì cả.



- Khó trách lần trước ở trên đảo, anh ấy lôi ra được nhiều đồ vật như vậy.



Liễu Nhược Sương bừng tỉnh đại ngộ.



- Chị Vũ Tích, có phải là nếu em theo tuyến đường vận khí mà chị dậy, vận chuyển đủ một lần là xong một tầng à à?



Liễu Nhược Sương nghe xong Hàn Vũ Tích giảng về một ít kinh mạch và pháp quyết, liền khó hiểu hỏi.



- Không phải, em phải đả thông các kinh mạc bế tắc và huyệt đạo thì mới được. Kỳ thật điều này không khó. Hiện tại chị sẽ dạy cho em đả thông hai kinh mạch. Em lắng nghe kỹ nhé…



- Em biết rồi…



Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều tập trung tu luyên. Đột nhiên Liễu Nhược Sương cảm giác không gian xung quanh có chút ba động, liền mở to mắt nhìn Hàn Vũ Tích. Hiện tại cả người Hàn Vũ Tích giống như tiên nữ vậy. Trên người không ngừng có một tầng hơi nước bao xung quanh. Hơi nước càng ngày càng mỏng, cuối cùng là biến mất hầu như không thấy.



- Sao vậy chị Vũ Tích?



Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích mở to mắt, liền vội vàng hỏi.



- Nhược Sương, chị vừa mới tăng lên Luyện Khí tầng bảy. Ngồi trên tảng đá này tu luyện, hiệu quả thật là tốt, linh khí rất đầy đủ. Còn em, thấy thế nào rồi?



Hàn Vũ Tích lo lắng nhìn Liễu Nhược Sương. Nàng thực sự lo lắng, nếu như Liễu Nhược Sương không thể tu luyện thì phải làm sao bây giờ?
…..



- Trần thiếu, hai nữ nhân kia ăn cơm xong rõ ràng gọi xe rời khỏi nội thành. Giống như đi về hướng đông nam vậy. Tôi đang đi theo sau bọn họ.



Trần Ngọc Bân vừa mới an bài xong căn phòng, thì nghe thấy được đàn em báo cáo.



Hai nữ nhân này muốn làm gì? Buổi tối không ngủ mà còn đi ra ngoài? Chẳng lẽ hai người đó thực sự là đặc công? Hừ, đặc công thì thế nào. Có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ra nội thành càng tốt, hành động càng thêm thuận tiện.



Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Bân chỉ vứt xuống một câu:



- Tiếp tục bám sát.



Sau đó liền vội vàng dẫn theo vài huynh đệ tới đó.



- Có ý tứ, hai nữ nhân này thực không ngu ngốc. Rõ ràng biết chạy trốn. Tiếp tục bám theo đằng sau tên thuộc hạ của Trần thiếu.



Tên nam tử mặt sẹo đốt một điếu thuốc. Hiện tại y đã không để Trần Ngọc Bân vào trong mắt. Nơi này không còn là khách sạn của tên đó nữa.



Tuy hậu trường của Trần Ngọc Bân rất lớn,, nhưng ở trong mắt của tên mặt sẹo, y chỉ là một tên thiếu gia dựa thế của gia đình mà thôi. Sao có thể so với Vương Ba Tử này được. Địa vị hiện tại của mình và anh trai đều là do hai anh em cố gắng mà đạt được.



Nếu ở tình huống bình thường, Vương Ba Tử không muốn gây xng đột với Trần Ngọc Bân. Nhưng hai nữ nhân hôm nay quả thực khiến cho y tâm động. Đặc biết là cô nàng mặc áo vàng nhạt kia, so với tiên nữ trong mộng của y còn đẹp hơn vài phần. Cô nàng mặc áo màu hồng cũng là mỹ nữ mà Vương Ba Tử ít thấy trong đời. Hơn nữa chỗ này đã không còn là trong khách sạn của Trần thiếu gia nữa.



Cả đời Vương Ba Tử đã chơi đùa vô số nữ nhân. Không hề thiếu so với tên Trần Ngọc Bân. Nhưng y còn chưa từng chơi qua nữ nhân có cấp bậc như vậy. Ngôi sao ca nhạc Nguyễn Y kia, ở trong mắt của Vương Ba Tử, cũng không xinh đẹp bằng hai nữ nhân này. Hơn nữa, lúc đi ra ngoài Nguyễn Y đều là trang điểm, ai biết rốt cuộc mặt mũi cô ta thế nào.



Vốn đang suy nghĩ, xung đột ở trong khách sạn của Trần Ngọc Bân, thật sự không phải là việc sáng suốt. Tuy Vương Ba Tử xem thường Trần Ngọc Bân, nhưng gây xung đột trên địa bàn của y, Vương Ba Tử còn không ngốc đến vậy.



Nhưng thật không ngờ hai nữ nhân này muộn như vậy rồi còn đi ra khách sạn. Sau khi cơm nước xong còn gọi xe đi tới vùng ngoại thành. Chuyện tốt như vậy, Vương Ba Tử liền nghĩ tới mình chắc có duyên với các nàng. Trong lòng còn suy nghĩ, may mà hôm nay mình đúng lúc có mặt ở khách sạn Hoàng Minh. Bằng không kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy.



Hàn Vũ Tích đã sớm biết đằng sau mình có mấy chiếc xe theo dõi, lạnh lùng hừ một tiếng. Thật không ngờ bọn chúng lại lớn mật như thế, rõ ràng công khai đuổi theo.



- Chị Vũ Tích, làm sao bây giờ?



Liễu Nhược Sương thấy sắc mặt của Hàn Vũ Tích không vui, liền lên tiếng hỏi.



- Những người này thực sự không biết xấu hổ, rõ ràng đuổi đến tận đây.



Sắc mặt của Hàn Vũ Tích dần dần băng hàn.



- Vậy phải làm sao bây giờ?



Liễu Nhược Sương cho rằng, tuy Vũ Tích đã đi theo Lâm Vân tu luyện qua. Nhưng lại biết thời gian tu luyện cúa chị ấy không dài. Cũng không biết chị ấy có thể đánh thắng những người này hay không. Trong lòng rất lo sợ bất an. Thân thể của mình là lưu cho Lâm Vân. Nếu như bị những người này cưỡng bức, cho dù nàng chết cũng cảm thấy dơ bẩn.



- Em không cần phải lo lắng đâu. Lâm Vân đã nói cho chị biết, một khi chị tới Luyện Khí tầng bốn là có thể tự bảo vệ bản thân. Hiện tại chị đã là tầng bảy rồi,, tuy chị chưa từng đánh nhau qua, nhưng chị có một loại cảm giác, những người này không phải là đối thủ của chị.



Hàn Vũ Tích nắm lấy tay của Liễu Nhược Sương, muốn an ủi cô ấy, nhưng trong lòng cũng không phải chắc chắn.



- Chị còn phong nhận, hỏa cầu, lôi điện, còn có thể phóng mưa bụi nữa. Mấy chiêu này chị đã từng sử dụng qua, rất là lợi hại. Đợi tí nữa em sẽ được thấy.



Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới, mình cũng coi như là một người Tu Chân, chẳng lẽ không đánh được vài tên lưu manh sao?