Công Tử Điên Khùng

Chương 348 : Tung tích của Mông Văn

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Nhưng thần thức của Lâm Vân vừa mới quét tới một người ni cô mặc đạo bào, đã khiến hắn sững sờ. Người ni cô đó rõ ràng là Hàn Vũ Đình. Vũ Tích thật là bản lĩnh, có thể tìm được em gái của nàng ở đây. Nhưng vì sao Vũ Đình lại quy y cửa phật?



Ba người Hàn Vũ Tích, Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Đình đang ngồi ở trong phòng nói chuyện. Thần sắc của ba người đều rất tiều tụy. Lâm Vân vì muốn cho Vũ Tích kinh hỉ, nên bảo Lâm Hinh không gọi điện thông báo cho các nàng.



Cánh cửa khép hờ, rất lâu không nhìn thấy vợ của mình. Thời gian này sự tình xảy ra quá nhiều, hắn không có cách nào để suy nghĩ cẩn thận quá trình trong đó. Lâm Vân từ đỉnh núi Cửu Hoa, lập tức xuất hiện ở trong căn phòng. Hiện tại hắn đã rất sốt ruột, muốn được ôm vợ mình vào lòng.



- Lâm Vân…



- Anh rể….



….



Ba người đang nói chuyện thì nhìn thấy Lâm Vân đứng ở đó. Chỉ sững sờ trong chốc lát, liền kích động đứng lên.



Hàn Vũ Tích áp chế dục vọng lao vào lòng của Lâm Vân. Nhược Sương và em gái đều ở đây. Nàng biết tình cảm của hai người dành cho Lâm Vân như thế nào. Nếu hiện tại mình ôm hắn, vậy thì không tốt lắm.



Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đội mũ ni cô, im lặng không nói. Hắn biết vì sao Hàn Vũ Đình lại làm như vậy. Nhưng hắn lại bất lực. Hàn Vũ Tích nhìn chồng của mình, vành mắt trở nên đỏ. Rất muốn lao vào lòng của hắn, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới em gái và Nhược Sương.



Khuôn mặt gầy gò của Hàn Vũ Đình lộ ra một khát vọng thật sâu. Người anh rể mà nàng luôn nghĩ tới, rốt cuộc đã xuất hiện. Liễu Nhược Sương là người không yên lòng nhất. Lúc trước nàng có thể liều lĩnh cùng Vũ Tích đi ra ngoài tìm Lâm Vân. Nhưng hôm nay gặp lại hắn, nàng không biết nên làm thế nào. Không biết vị trí của mình trong lòng hắn ra sao. Hay là mọi thứ vẫn như vậy.



- Cái gì? Mông Văn nhảy xuống núi Cửu Hoa?



Lâm Vân đầu ong lên. Khó trách lúc trước tinh thần của mình hốt hoảng như vậy. Cũng khó trách Vũ Tích ở lại đây mấy tháng, nguyên lai đều là vì chuyện của Mông Văn.



- Em đã tìm ở đây mấy tháng, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích nào của chị Văn. Nhưng em phát hiện ra một cái hang ở vách núi.Trong hang có một trận pháp ẩn nấu nên em không thể đi vào được. Nhưng cây tùng ở bên cạnh cái hang đó có dấu vết bị đứt gãy. Có lẽ chị Văn đã bị rơi xuống gần cái hang. Em theo dấu vết đó tìm mãi không thấy.



Trong mấy tháng này, Hàn Vũ Tích cơ hồ lục khắp cả núi Cửu Sơn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mông Văn đâu cả.



Tâm trạng của Hàn Vũ Tích rất uể oải. Nàng thậm chí hoài nghi Môn Thường đã lừa mình. Nhưng theo tình huống của Môn Thường lúc đó, y cần gì phải lừa gạt các cô.



- Cái tay Môn Thường kia hiện giờ đang ở đâu? Có điều tra được lai lịch của y không?



Lâm Vân cực kỳ phẫn nộ. Tên khốn kiếp Môn Thường kia không những bức bách Mông Văn phải nhảy xuống núi. Y còn gây thương tổn cho Vũ Tích và Nhược Sương nữa.




Lâm Vân thấy ánh mắt chờ đợi của Nhược Sương và Vũ Đình. Nghĩ lại, nếu để hai người ở đây, thì chắc họ sẽ rất sốt ruột, dẫn theo cũng được. Nên gật đầu nói:



- Vậy cũng được, tất cả chúng ta đều đi tìm.



Vũ Tích bay trước để dẫn đường. Lâm Vân thì dẫn theo Nhược Sương và Vũ Đình theo sau. Nhìn thấy tốc độ tu luyện của Vũ Tích như vậy, Lâm Vân rất kính nể. Mới trong một thời gian ngắn mà nàng đã lên tới Luyện Khí tầng bảy.



Nhược Sương thấy không sao cả, chỉ có Vũ Đình là lần đầu tiên bay, nên rất kích động. Phải ôm chặt cánh tay của Lâm Vân mới có thể ổn định thân hình.



- Nhược Sương, em luyện tới Luyện Khí một tầng rồi à?



Lâm Vân vừa ôm eo của Nhược Sương, liền cảm giác được Nhược Sương cũng tu luyện Tinh Hà Thần Quyết. Hơn nữa còn đã luyện được một tầng.



Trong lòng Liễu Nhược Sương ngòn ngọt như uống mật. Một câu hỏi han này của Lâm Vân khiến nàng rất vui vẻ. Nhưng nàng còn chưa lên tiếng, Vũ Tích đã tới nơi.



- Nhanh như vậy à?



Khi Lâm Vân buông Vũ Đình ra, nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng vì được bay bổng.



Lâm Vân đáp xuống vách núi, nhìn cái hang ở đây. Lập tức biết đây không phải là một cái hang tự nhiên. Mà là do người đào.



- Mông Văn ở trong này.



Lâm Vân khẳng định nói.



- Sao anh biết?



Vũ Tích kỳ quái hỏi.



- Anh có cảm giác như vậy.



Lâm Vân trả lời đơn giản. Lúc hắn đả thông kinh mạch giúp Mông Văn, hắn đã rất quen với khí tức trên người của nàng ấy rồi. Dù cái hang này đã trải qua mấy tháng, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy khí tức của Mông Văn trong này.