Công Tử Điên Khùng

Chương 367 : Thỏa hiệp

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Đây là Tinh Mang của Lâm Vân.



Tu sĩ họ Vi mặc dù có nhiều thủ đoạn, nhưng hắn không tin một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản được pháp bảo bổn mạng của ông ta oanh kích.



Nhưng sau khi đập mấy trăm cái, cái vòng bảo hộ xung quanh Lâm Vân không hề có dấu hiệu bị rạn nứt nào cả, mà vẫn vững vàng ở đó.



Sắc mặt của tu sĩ họ Vi trở nên âm trầm. Thực lực của Lâm Vân đã vượt quá dự liệu của ông ta. Không ngờ một tu sĩ Nguyên Anh lại có chân nguyên hùng hậu như vậy. Ông ta không biết cho dù cái xích của ông ta đánh đến sang năm, cũng không thể làm gì được vòng bảo hộ của Lâm Vân. Bởi vì Lâm Vân đã có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, chẳng lo bị khô kiệt.



Hơn nữa hiện tại Sơn Hà Đồ đã nhận chủ. Không cần phải đới tinh lực khô kiệt nó mới cung cấp. Lâm Vân muốn hấp thu khi nào thì hấp thu.



Sắc mặt của tu sĩ họ Vi có chút trắng bệch. Bỗng nhiên thanh xích màu xanh phóng ra ánh sáng mạnh hơn lúc đầu, rồi dùng lực lượng cực lớn đánh về phía vòng bảo hộ của Lâm Vân.



Không ngừng vang lên tiếng rầm rầm, vòng bảo hộ của Lâm Vân đã vỡ tan.



Thấy tu sĩ họ Vi đã đánh nát vòng bảo hộ của Lâm Vân, các tu sĩ xung quanh đều tán dương.



- Thật không biết trời cao đất rộng là gì, dám khiêu chiến với tu sĩ Hóa Thần…



- Hiện tại chắc hắn đã biết thực lực cách xa thế nào. Không chừng sắp phóng Nguyên Anh ra ngoài rồi.



- Phóng Nguyên Anh ra làm gì?



- Đần thế, để chạy chứ còn làm gì nữa. Ha ha…



Lông mày Lâm Vân nhăn lại. Hắn không nghĩ tới Tinh Mang của hắn có thể bị đánh nát. Tiếc rằng trong tay hắn không có pháp bảo nào tiện tay. Mà Sơn Hà Đồ là một bí ẩn, hắn không muốn lấy ra sử dụng trong trường hợp như thế này.



Bỗng nhiên Lâm Vân cảm thấy có gì nóng rực đang lao về phía mình. Lâm Vân nhìn nhìn, đó là ba quả cầu lửa màu xanh nhạt. Ba quả cầu này tản ra khí tức rất khủng bố.



- A, đó không phải là Dị Hỏa “Tam Âm Lục Hỏa” sao? Không ngờ Vi tiền bối lại có Dị Hỏa như vậy. Lần này tên Lâm Vân chết chắc rồi.



- Thật đúng là Dị Hỏa “Tam Âm Lục Hỏa”. Mạnh thật, không biết khi nào tôi mới có thể tạo loại lửa đấy.



- Mơ đi. Muốn sử dụng loại lửa đó phải có cơ duyên. Cho dù ngươi có lên tới Hóa Thần cũng phải xem cơ duyên như thế nào. Có phải tùy tiện là có ngọn lửa đó đâu.



….
Lâm Vân không nói gì, nhưng Thất Tín đã bị hù sợ rồi. 30% cổ phần của Vạn Bảo Các? Trời ạ, đấy là một khoản tài phú khổng lồ.



Lâm Vân nghĩ bụng. Nếu trở thành đại cổ đông thứ hai của Vạn Bảo Các, thì tài sản của mình sẽ nhiều hơn không ít. Nhưng mình không thể ở mãi chỗ này được. Kiểu gì chả phải về Địa Cầu. Cũng không thể treo cái hư danh ở đây a.



Vi Trân lại cho rằng Lâm Vân do dự vì phải trả lại đồ đạc đã lấy, liền mỉm cười nói:



- Lâm đ*o hữu, những thứ mà cậu lấy được ở chỗ này, không cần phải trả lại đâu. Mất chỗ này, Vạn Bảo Các chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.



Lâm Vân sững sờ, biết Vi trưởng lão đã hiểu lầm mình, nhưng hắn không giải thích. Lâm Vân lập tức phóng thần thức ra kiểm tra. Nếu không phải Vi Trân đồng ý hắn trở thành đại cổ đông thứ hai, thì hắn đã cướp hết những thứ ở phía dưới rồi. Ở dưới này rõ ràng có một kho hàng cực lớn. Nhưng bên ngoài có bố trí trận pháp ngăn cản thần thức xâm nhập. Phỏng chừng chỗ này mới là kho hàng chính thức của Vạn Bảo Các.



Giống như đã biết Lâm Vân phát hiện ra kho hàng kìa, Vi Trân không nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn hắn.



- Tốt, tôi đồng ý.



Lâm Vân lấy một trăm lít Huyền Ngưng Hàn Thủy ra, nói tiếp:



- Một trăm lít hàn thủy này coi như số vốn mà tôi góp vào.



Vi Trân thấy Lâm Vân vừa mới ra tay là một trăm lít Huyền Ngưng Hàn Thủy, cũng không khỏi động dung. Đây là một số tài sản không nhỏ a. Mình chỉ dựa vào một lít Huyền Ngưng Hàn Thủy đã luyện chế ra được Thần Nguyên Đan, sau đó mới thăng cấp lên Hóa Thần Kỳ.



Lâm Vân quay sang nhìn Thất Tín, rồi hỏi:



- Ông có nguyện ý giúp tôi trông coi việc buôn bán ở đây không?



Thất Tín thấy Lâm Vân còn trẻ như vậy đã là tu sĩ Hóa Thần. Ông ta tưởng rằng tuổi thật của Lâm Vân không như vẻ bề ngoài, nên liền quỳ xuống đất nói:



- Khẩn cầu sư phụ thu tôi làm đồ đệ. Đệ tử nguyện cống hiến hết sức mình cho sư phụ.



Lâm Vân sửng sốt. Một người lớn tuổi như vậy lại muốn làm đệ tử của mình? Tuy nhiên hắn cũng hiểu ý của Thất Tín. Ông ta làm vậy là muốn cho mình yên tâm.



Lâm Vân nghĩ thầm, có một người đệ tử giúp mình quản lý công việc ở đây cũng không tồi. Liền nói:



- Như vậy cũng được. Ông làm đệ tử ký danh của tôi đã. Một khi tôi thấy ông hợp cách thì sẽ thu ông làm đệ tử chính thức. Môn phái của chúng ta gọi là Vân Môn. Đây là một viên khoáng thạch, ông cầm thứ này lắp vào pháp bảo của mình đi.