Công Tử Điên Khùng
Chương 389 : Thắng hiểm
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
May mà Lâm Vân đã quen với việc chống lại Thiên Diễm. Sơn Hà Đồ dường như cũng biết Lâm Vân gặp nguy hiểm, nên không tiếp tục hấp thu tinh lực trong người Lâm Vân nữa. Lâm Vân thở phào một cái, tiếp tục tạo vòng bảo hộ.
Sơn Hà Đồ vừa xuất hiện, tu sĩ Hóa Thần liền sững sờ, hai mắt mở to, cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Mà sự liên lạc giữa cổ đăng và tinh thần của y càng ngày càng yếu.
- Tiên…
Tên tu sĩ Hóa Thần vừa nói được một chữ tiên, thì y bỗng cảm thấy chân nguyên của mình bị khống chế, liền rất hoảng hốt. Vội vàng vận công, muốn thoát khỏi sự trói buộc của bản đồ kia.
Vài giây sau, y mới thở phào một hơi, y biết chân nguyên của mình chỉ bị phong bế tức thì mà thôi, không phải lo lắng. Không ngờ tên kia lại có tiên bảo như vậy. Nếu thế giới Tu Chân mà biết, thì sẽ gây ra sóng to gió lớn.
May mà người kia không biết sử dụng Sơn Hà Đồ. Nếu bản đồ đó ở trong tay y, cho dù một tu sĩ sắp phi thăng, y cũng có thể khiến cho người đó không thoát khỏi sự trói buộc.
Hai mắt của tu sĩ Hóa Thần đã trở nên đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Không ngờ mình lại gặp một bảo bối như vậy ở thế giới này. Y chỉ muốn cười to một trận. Tên tiểu tử kia thật là ngu ngốc. Đến bây giờ còn không biết sử dụng Sơn Hà Đồ để công kích. Chỉ có thể sử dụng để trói buộc và khống chế pháp bảo. Đúng là ngu ngốc mà.
Nhưng tên tu sĩ Hóa Thần không thể thầm mắng Lâm Vân ngu ngốc được nữa, bởi vì y đã bị hoa mắt với vô số Thiên Diễm lao tới.
Thiên Diễm không phải không thể thu, nhưng tối đa cũng chỉ là một ít mà thôi. Y chưa bao giờ thấy có người thu được nhiều Thiên Diễm như vậy. Hắn lại có pháp bảo nghịch thiên gì vậy?
Tên tiểu tử kia có thật nhiều đồ tốt. Tên tu sĩ Hóa Thần vì suy nghĩ tới những bảo vật của Lâm Vân mà quên mất Thiên Diễm đang điên cuồng lao tới.
Vũ Tích vừa nhìn là biết trận pháp này là do Lâm Vân bố trí. Bởi vì khí tức trên đó rất quen thuộc. Vũ Tích bước vào trong đại trận, bên trong rất trống rỗng, mặt đất đã trở nên trắng bệch.
Vừa dùng thần thức kiểm tra một vòng, Vũ Tích đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán. Nàng rõ ràng nhìn thấy Lâm Vân đang xích lõa nằm dưới mặt đất, không biết sống chết.
Nàng liền vội vàng chạy tới nâng Lâm Vân dậy. Nước mắt không kìm được mà rơi như mưa. Sao anh ấy lại trở thành như vậy?
- Lâm Vân, anh tỉnh lại đi…
Mặc cho Vũ Tích không ngừng gọi Lâm Vân, đôi mắt của hắn vẫn nhắm lại. Điều khiến Vũ Tích hơi yên tâm, đó là Lâm Vân vẫn còn hô hấp. Nàng vội vàng lấy ra một bộ quần áo rồi mặc giúp hắn. Nhìn thấy tay của hắn cầm một viên đá màu đen, cũng thuận tay cất viên đá đó đi. Rồi tranh thủ thời gian mang theo Lâm Vân rời khỏi nơi này.
Tới một dãy núi hoang vắng, Vũ Tích đặt Lâm Vân rồi, rồi bắt đầu lau vết bẩn trên người hắn. Lúc này nàng mới biết Lâm Vân bị thương nặng như thế nào. Cả người có rất niều chỗ bị rách da, thậm chí xương cốt cũng bị gãy vài cái. Sắc mặt của Lâm Vân trắng bệch như vậy, là do hắn mất máu quá nhiều.
Là ai đã khiến lão công của mình trở thành như vậy? Vũ Tích có thể tưởng tượng trận chiến đó hung hiểm như thế nào. Mặc dù không biết Lâm Vân dùng cách nào chiến thắng đối phương, nhưng đây nhất định là một trận chiến khó khăn.
Áp chế sự đau lòng, Vũ Tích tiếp tục lau vết bẩn trên người hắn. Rồi lấy toàn bộ đan dược trị thương bên trong giới chỉ, đút cho Lâm Vân uống.
Một ngày sau, Vũ Tích nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vân đã hồng nhuận trở lại, sự lo lắng mới phai bớt đi. Nhưng nàng lại không có cách nào xóa bỏ vết sẹo trên mặt của hắn. Chỉ có thể đợi Lâm Vân tỉnh, thì anh ấy tự mình chữa trị.