Công Tử Điên Khùng

Chương 41 : Một cái bạt tai

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


Lâm Vân đương nhiên biết rõ vì sao Hàn Vũ Tích kéo áo mình. Nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết. Tiếp tục uống rượu với ba người Thẩm Quân, giống như rất sợ lãng phí số rượu này vậy.



Thấy Lâm Vân biểu hiện như vậy, ba người Thẩm Quân càng cao hứng, âm thầm cười lạnh. Quả nhiên đầu óc của tên này có vấn đề. Ba người không ngừng rót rượu cho Lâm Vân uống. Lúc này, không chỉ nói là Hàn Vũ Tích, chính là mấy cô gái kia cũng biết ba người Thẩm Quân muốn rót say Lâm Vân.



Vài cô gái đều cảm thấy tiếc hận và đồng tình với Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích thấy mình đã không có cách nào khuyên can Lâm Vân uống rượu, đành phải thở dài, mặc kê hắn uống. Cùng lắm thì đêm nay mình chiếu cố hắn, dù sao ngày mai cũng được nghỉ.



Vừa nghĩ tới Lâm Vân uống say sẽ tới chỗ mình, nàng thậm chí có chút chờ mong Lâm Vân uống nhiều rượu hơn. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên, âm thầm tự trách.



Trong nháy mắt, ba người Thẩm Quân, mỗi người đã uống hết một chai rượu đế, đều cảm thấy có chút chóng mặt. Chính là Lâm Vân, hắn một mình uống hết năm chai, cơ hồ không lãng phí một giọt rượu nào. Nhưng sắc mặt của hắn vẫn không đổi, thoạt nhìn không có vấn đề gì.



Trần Dã và Lý Đông Tiền còn đang muốn mời rượu, đã bị Thẩm Quân ngăn lại. Y đã nhìn ra, ba người bọn họ uống rượu không phải là đối thủ của Lâm Vân.



- Tốt lắm, uống rượu dừng ở đây, không cần phải uống quá nhiều. Chúng ta còn muốn hát hò nữa chứ! Bằng không lấy đâu tiền trả đủ tiền rượu?



Thẩm Quân nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Du.



Tiểu Du trông thấy ánh mắt của Thẩm Quân, trong nội tâm nhảy dựng, có chút hối hận vì đã trợ giúp mấy người kia, lừa gạt Vũ Tích tới nơi này. Lâm Vân cũng đã nhìn ra hành động của Thẩm Quân, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, tiếp tục ăn trái cây ngon lành.



- Quân ca, anh không mang đủ tiền à? Không phải là anh nói mời khách sao? Như thế nào….



Tiểu Du làm ra vẻ hỏi Thẩm Quân.



- Ừ, anh không nghĩ tới có nhiều thêm một người, nên không mang đủ tiền. Hắc hắc.



Thẩm Quân gian cười một tiếng.
Hàn Vũ Tích vô lực cúp điện thoại. Thậm chí, những lời về sau của Phương Bình, nàng cũng không nghe thấy.



- Lâm Vân…



Hàn Vũ Tích đột nhiên quên hết tình cảnh đáng thương vừa rồi của Lâm Vân. Hiện tại nàng chỉ có một loại tuyệt vọng, thương tâm xông lên đầu. Cả người nàng đều cảm thấy rét run, giống như không điều khiển được thân thể.



- Làm sao vậy? Vũ Tích.



Lâm Vân đứng lên, kỳ quái nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.



- Tối qua ngươi ở đâu?



- Ở nhà ga…



Lâm Vân còn chưa nói hết, "Bá" một tiếng, Hàn Vũ Tích đã tát vào mặt Lâm Vân một cái.



Đổi là người khác, cho dù ở vị trí gần như vậy, cũng đừng hòng đánh trúng mặt Lâm Vân. Nhưng riêng có Hàn Vũ Tích, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đề phòng nàng. Hắn vẫn cho rằng, ở thế giới này, nếu có một người được coi là thân nhân của hắn, chỉ có duy nhất Hàn Vũ Tích. Nhưng thật không ngờ, hôm nay, người hắn tín nhiệm nhất lại tát hắn.



Căn phòng trở nên yên tĩnh như trước.



Sắc mặt của Hàn Vũ Tích trở nên tái nhợt, toàn thân vô lực. Nàng triệt để thất vọng rồi. Vừa nhận được cú điện thoại kia, một chút hy vọng lúc trước cũng hoàn toàn bị phá diệt.



Hàn Vũ Tích thất thần xoay người đi ra khỏi phòng hát, giống như một cái tượng gỗ vậy. Mỹ Na và Vũ Đình tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.