Công Tử Điên Khùng
Chương 410 : Úy Tinh
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
- Mình tìm được pháp khí Tinh Đồ, trên đó có một hành tinh màu hồng. Không biết đó có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không? Tuy nhiên, pháp bảo du hành lại có phẩm cấp không cao lắm. Nếu dùng pháp bảo di chuyển từ Địa Cầu tới hành tinh đó, cũng phải mất nửa năm.
Lâm Vân nói xong cũng rất lo lắng. Sự sốt ruột trở về đại lục Thiên Hồng của hắn không thua kém gì Từ Vinh.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Từ Vinh lo lắng hỏi.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Cậu không càn phải lo lắng như vậy đâu. Mình đã có cách rồi. Cậu cứ cố gắng tu luyện tới Trúc Cơ, tăng cường thực lực lên đã. Mình vốn định đi xem con trâu ba sừng kia. Nhưng đã biết Tào Quân là tên đứng đằng sau, thì không cần nữa.
Hai người nói nửa ngày, Từ Vinh mới tiếp nhận sự thật. Hiện tại Lâm Vân cũng đoán ra được hai từ “Hạ đông” mà Từ Vinh không ngừng nhắc tới. Từ Vinh muốn nhắc tới hai chữ “Hạ độc”, ý chỉ Tào Quân hạ độc hại hai người. Nhưng do đầu óc của Từ Vinh đã bị mê muội, chỉ có thể nói ngọng thành như vậy.
…
Từ Vinh được Lâm Vân trợ giúp, hơn nữa tư chất của anh ta vốn rất tốt, nên một khi chuyên tâm vào tu luyện, tu vị tiến triển rất nhanh.
Tĩnh Như và Nhược Sương thì càng liều mạng tu luyện. Bởi vì Lâm Vân đã nói với các cô, khả năng có một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Vì vậy các cô phải có đủ thực lực mới được. Hai người đều là những cô gái không muốn gây phiền lụy cho người khác, nên hai người muốn mạnh mẽ hơn. Ngay lúc đầu tiên chọn Lâm Vân, hai người đã biết Lâm Vân không phải là người bình thường, có vài thứ nhất định phải đối mặt.
Ngoại trừ việc chiếu cố Tĩnh Như, Nhược Sương và Lâm Hinh tu luyện ra, Vũ Tích cũng dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện. Nàng biết Lâm Vân rất bận, nên chủ động giúp Lâm Vân làm những chuyện lặt vặt. Hiện tại Lâm Vân chẳng những phải học luyện khí, còn phải luyện hóa Thiên Diễm bên trong Tinh Thần Châu. Dù không biết có thể luyện hóa Thiên Diễm hay không, nhưng vẫn phải thử. Bởi vì ngọn lửa này có tiềm năng rất lớn, ngay cả tu sĩ Hóa Thần nó cũng giết dễ dàng cơ mà. Nếu như hắn có thể luyện hóa được, chả phải ngay cả tu sĩ cấp cao hơn, hắn cũng có thể giết sao?
Vô luận như thế nào, ít nhất hắn cũng có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân. Một tuần sau, Lâm Vân từ biệt mọi người tới núi Cửu Hoa để kiểm tra truyền tống trận kia. Hắn muốn biết truyền tống trận đó đi thông tới thế giới nào. Tìm hiểu xem là ai đã thông qua truyền tống trận đó tới Địa Cầu. Còn có, Vũ Đình và Mông Văn ra sao rồi?
Dù theo lời kể của Vũ Tích, hai người tu sĩ giúp đỡ bọn họ kia không có vẻ gì là độc ác. Nhưng Lâm Vân vẫn muốn đích thân kiểm tra thì mới yên tâm.
Quan trọng nhất là, Lâm Vân muốn xem ở đó là hành tình nào, liệu có tồn tại pháp khí phi hành vũ tru hay không.
Lắp đặt lại truyền tống trận ở núi Cửu Hoa rất đơn giản với Lâm Vân. Dù sao kiến thức của hắn về trận pháp hơn các tu sĩ bình thường rất nhiều. Huống chi truyền tống trận này là do Lâm Vân tháo đi.
Hai viên linh thạch Thượng Phẩm vừa để vào rãnh, truyền tống trận phát ra ánh sáng. Lâm Vân liền biến mất trong luồng ánh sáng đó.
Truyền tống trận vốn có công năng bảo hộ. Linh thạch cung cấp càng tinh khiết, vòng bảo hộ càng chắc chắn. Lâm Vân cơ hồ không có cảm giác chóng mặt như mấy người Vũ Tích, liền đi tới cung điện.
Cung điện này quả nhiên giống như lời Vũ Tích kể, có ba truyền tống trận đặt ở đó. Cái mà hắn sử dụng đặt ở bên trái, còn hai cái, một cái ở giữa và ở bên phải.
Lâm Vân vừa ra thành Bạc Thạch thì biết mình bị theo dõi. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, đám người này đúng là không biết sống chết.
- Hành vi của người này rất kỳ quái. Khi hắn đi vào quán rượu đã cho tiểu nhị hai viên linh thạch rồi hỏi han nửa ngày trời. Cuối cùng thì trí nhớ của người tiểu nhị bị xóa mất. Người này rất có thể là dư nghiệt của Song Tử Tông.
Có hai người theo dõi Lâm Vân, một người có khuôn mặt âm trầm nói.
- Có thể đơn giản xóa trí nhớ của người tiểu nhị kia, xem ra tu vị của hắn cao hơn chúng ta. Có nên lập tức đi báo cáo không?
Tên còn lại có khuôn mặt màu đó, hỏi.
Tên kia trả lời:
- Không phải lo lắng. Việc nhỏ như vậy báo cáo làm gì. Người này tuổi chừng hai ba mươi tuổi, tu vị chắc không thể cao hơn chúng ta.Có rất nhiều cách để xóa trí nhớ, chứ không cần tu vị cao thì mới làm được. Có lẽ hắn biết một số bí thuật nào đó.
Lâm Vân bay không nhanh lắm. Hắn muốn bắt hai tên kia để hỏi tình huống cụ thể. Dù sao những tin tức lấy được từ tiểu nhị kia chỉ là tin tức đại khái. Chứ chưa phải là chính xác.
Sưu sưu vài tiếng, hai tên kia bay tới cản đường Lâm Vân.
Hai người đều có tu vị Kết Đan. Một người là Kết Đan trung kỳ. Khó trách bọn chúng không để Lâm Vân vào mắt. Dù sao ba mươi tuổi đã Kết Đan không phải là nhiều. Một tu sĩ có tư chất tốt, cũng phải hơn năm mươi tuổi mới Kết Đan được.
Hơn nữa Lâm Vân cũng chỉ là tu sĩ Kết Đan. Hai người bọn họ phối hợp đối phó một mình hắn, không phải là chuyện đơn giản sao? Huống hồ trong hai người bọn họ còn có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ. Mà hai tên này không tin Lâm Vân mới hai, ba mươi tuổi đã là Kết Đan trung kỳ.
- Bằng hữu, vội vã chạy đi đâu vậy, chúng ta nói chuyện với nhau một lát.
Tên tu sĩ mặt đen lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai? Từ đâu tới? Ngươi vừa hỏi tên tiểu nhị kia chuyện gì?
Tên tu sĩ mặt đó đứng ở phía sau hỏi.
Nói xong, lại cười lạnh bổ sung:
- Người có vấn đề gì có thể hỏi ta. Ta cam đoan cho ngươi hài lòng. A, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Ta là Đồ Hồng của Liệt Dương Môn. Còn vị này là Đinh Hỏa của Âm Ma Tông. Với thân phận của chúng ta, ngươi sẽ có câu trả lời thỏa mãn.