Công Tử Điên Khùng

Chương 415 : Phệ Hồn Thương

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


- Xoạt xoạt..



Một lát sau, có thêm mấy người đi tới. Cao nhất là cao thủ Luyện Hư, thấp nhất cũng là Hóa Thần điên phong.



- Ngụy Tông Chủ.



- Ngụy tiền bối.



Các tu sĩ vừa đến đều cung kính chào hỏi Ngụy Hữu Nha. Y chỉ hơi gật đầu rồi nói:



- Tên tu sĩ kia chắc không phải là người Úy Tinh, còn là một tên tán tu. Hắn có một công pháp ẩn nấp cực kỳ hiếm có. Ngay cả ta cũng không thể phát hiện ra hắn đang ở đâu.



- Tuy nhiên, ta đoán chừng tên kia đang ở trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, tuyệt đối không xa hơn. Mặc cho như thế nào, không thể để cho bảo vật như Tinh Hà Trùy bị một tu sĩ ở thế giới khác cướp đi. Cho nên các ngươi thay phiên nhau canh gác ở nơi này. Nếu có tin tức thì lập tức thông báo cho ta.



Ngụy Hữu Nha nói xong, liền cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu vết nào. Đành phải rời đi. Nhưng trước khi rời đi, y đã để lại một tia thần thức.



- Vâng, thưa Ngụy Tông Chủ…



Mấy người này đều cung kích trả lời. Nếu Ngụy Tông Chủ đã muốn bắt người kia, như vậy tuyệt đối không thể cho hắn thoát.



Có thể tưởng tượng, một khi bắt được hắn hoặc thông báo tung tích của hắn cho Ngụy Tông Chủ, mình sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Cho nên bọn họ đều rất hưng phấn. Thậm chí có một số người đã chuẩn bị xây dựng động phủ, ý định ở đây lâu dài.



Dù sao tên kia chỉ có tu vị Hóa Thần. Mà những người ở đây đều có tu vị không thấp hơn hắn.



- Không ngờ chỉ là một tên tán tu Hóa Thần, ngay cả Ngụy Tông Chủ cũng không bắt được. Tên kia thật khó chơi.



- Đúng vậy. Tuy nhiên, không phải Ngụy Tông Chủ vừa nói sao? Hắn có một pháp thuật ẩn nấp rất lợi hại.



- Biết rồi. Nghe nói Thần Nguyên Môn và Thượng Kiếm Tông đã toàn diện khai chiến, đều là vì Tinh Hà Trùy.



- Khai chiến thì sao chứ, Tinh Hà Trùy chả bị cướp đi rồi còn gì nữa. Mà cái trùy đó có thực sự là tiên khí hay không?
Lâm Vân hít vào một hơi. Người này là một kho hàng sao? Nếu lúc trước giới chỉ của Tôn Cương là một món tài sản nhỏ. Thì giới chỉ của tu sĩ Thần Nguyên Môn, chính là một kho tàng đồ sộ.



Có số tài sản này thì cần gì lo lắng việc thiếu tài liệu khi nghiên cứu luyện đan luyện khí nữa. Thần Nguyên Môn đúng là một môn phái có tiền. Không biết môn phái đó để nhiều tài sản như vậy vào trong một giới chỉ làm gì. Lâm Vân thật nghĩ mãi không ra.



Lâm Vân đâu biết rằng Khâu trưởng lão của Thần Nguyên Môn chính là người quản lý tài nguyên của tông môn. Bởi vì nhà kho của Thần Nguyên Môn cần được bố trị lại trận pháp nên y liền bỏ tạm toàn bộ vào trong giới chỉ. Đợi trận pháp hoàn thành thì sẽ bỏ lại vào nhà kho.



Về sau nghe nói xuất hiện Tinh Hà Trùy. Y lập tức tới buổi đấu giá để mua, quên luôn việc bỏ tài sản của tông môn lại. Nhưng y cũng không quan tâm, bởi vì y nghĩ mình đã là Luyện Hư điên phong, ngoại trừ mấy lão bất tử lánh đời ra, còn ai là đối thủ của y nữa.



Hơn nữa, còn có hai sư đệ cấp Luyện Hư đồng hành. Cả Úy Tinh này, có thực lực cướp đồ đạc của y đúng là không có ai. Dù sao tu sĩ Đại Thừa rất ít, ngay cả Thần Long Môn cũng chỉ có hai vị Thái thượng trưởng lão thường xuyên bế quan là có tu vị Đại Thừa mà thôi.



Nhưng Khấu trưởng lão thật không ngờ, giới chỉ của y lại bị cướp như vậy. Còn bồi thêm cả cánh tay nữa chứ.



Mặc kệ y tức giận như thế nào, hiện tại Lâm Vân chỉ muốn cười to. Thần Nguyên Môn định ăn cướp của hắn, kết quả lại bị hắn cướp lại.



Cần phải trở về tu dưỡng thêm đạo tâm. Mặc dù ở thôn Vi Đông sinh sống với Vũ Tích, đạo tâm đã tăng lên nhưng thật đúng như muối bỏ biển. So với tu vị, đạo tâm tăng lên như vậy là quá chậm.



Lâm Vân lấy Tinh Hà Trùy, đạp lên đó rồi đi ra. Ngay lập tức có rất nhiều nhìn thấy hắn. Có mấy người nhanh chóng bao vây hắn lại.



- Người này chính là kẻ đã đoạt Tinh Hà Trùy.



Một tiếng quát vang lên, hai tên tu sĩ Luyện Hư không chút do dự phóng háp bảo về phía Lâm Vân.



Lâm Vân lạnh lùng nhìn bọn chúng. Xoạt một tiếng, Phệ Hồn Thương lần đầu tiên xuất trận. Hắn muốn xem thử hiệu quả của Phệ Hồn Thương như thế nào. Lâm Vân vung tay lên, trường thương đánh về phái một tên tu sĩ Luyện Hư. Một thanh âm như muốn xé rách không gian vang lên. Phi kiếm của tên tu sĩ đó còn chưa đụng vào Lâm Vân, đã bị Phệ Hồn Thương đánh cho ảm đạm.



Rắc một tiếng, phi kiếm liền đứt thành từng khúc. Phệ Hồn Thương không dừng lai, tiếp tục đâm vào cái thuẫn của tên tu sĩ. Lại một tiếng giòn vang, cái thuẫn bị nghiền nát.



Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ xung quanh, Phệ Hồn Thương đã xuyên qua giữa trán của y. Ngay cả Nguyên Hồn cũng không chạy thoát. Tên tu sĩ Luyện Hư mang theo vẻ không cam lòng bị một thương của Lâm Vân giết chết.



Tên tu sĩ kia đang lao tới thì dừng lại. Ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Lâm Vân. Tu sĩ này sao lợi hại như vậy? Đối mặt với tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ mà chỉ cần dùng một chiêu. Thực lực như vậy không phải tu sĩ Đại Thừa thì là cái gì?