Công Tử Điên Khùng

Chương 426 : Lĩnh ngộ

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


- Lâm đại ca, anh còn đứng đó làm gì, mau vào đi. Cha…



Chu Linh Tố thấy Lâm Vân và cha của mình chỉ đứng nhìn nhau, vội vàng nói.



Chu Tử Tài cười ha hả:



- Lâm tiên sinh, mời vào.



- Linh Tố, lấy Cửu Thảo của cha pha trà mời khách.



Lâm Vân còn chưa ngồi xuống, Chu Tử Tài không đợi được mà bảo Chu Linh Tố pha trà.



Chu Linh Tố hơi ngạc nhiên. Không ngờ lần này cha lại hào phóng như vậy. Tuy cô ta không biết lai lịch của trà Cửu Thảo, nhưng lại biết cha của mình rất quý loại trà kia. Bình thường ông ấy rất ít khi lấy ra uống cho dù cô ta muốn uống thử cũng không cho.



Có một lần cha cầm túi trà, rồi nói cho cô ta biết, loại trà này rất trân quý, không được động linh tinh vào.



- Vâng.



Chu Linh Tố tranh thủ thời gian đi pha trà.



- Tôi đã kính trọng Lâm tiên sinh từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh dự.



Chu Tử Tài nói, Lâm Vân biết đây không phải là lời khách sáo.



Từ biểu lộ của Chu Tử Tài, Lâm Vân có thể thấy ông ta thực sự muốn gặp mặt hắn một lần. Mình tới gặp ông ta là có chuyện, ông ta muốn gặp mình làm gì?



- Không biết bác sốt ruột muốn gặp tôi là có chuyện gì?




Tất cả công pháp đều không phải tự nhiên mà có. Người đầu tiên học được công pháp là sư phụ hay là đồ đệ? Nếu như là đồ đệ, sư phụ của hắn là ai? Là trời đất hay là chính bản thân?



- Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng Lâm tiên sinh không thể yên tĩnh. Nhưng thông qua những lời Lâm tiên sinh nói, tôi cũng hiểu ra một ít. Tuy nhiên, Lâm tiên sinh có ngộ tính rất cao, đảo mắt đã hiểu đạo lý trong đó. Cho dù cũng không rõ cậu tu luyện đạo gì, nhưng tôi tin tưởng, cậu nhất định sẽ trở thành một đại tông sư.



Chu Tử Tài vừa nhìn ánh mắt của Lâm Vân là hiểu cậu ta đã nghĩ ra thiếu sót của cậu ta.



Mà tư tưởng luôn trói buộc cậu ta dần được giải phóng. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.



Lâm Vân cúi người thật sâu nói:



- Lâm Vân tôi rất bội phục tài học của tiền bối.



Chu Tử Tài lắc đầu nói:



- Cậu sai rồi, tài học của tôi không hơn được cậu là bao nhiêu. Chỉ là đạo của tôi khác với đạo của cậu mà thôi. Có lẽ cậu nhìn không thấu một việc, nhưng người khác lại nhìn ra. Tục ngữ có nói “Ba ông thợ da bằng một Gia Cát Lượng”, điều này rất chính xác.



Lâm Vân gật đầu. Bất kỳ người nào đều có thứ để mà ta học hỏi, không nên coi thường một ai.



- Tôi có thể nhìn ra cậu đang áp chế điều gì đó. Nhưng điều này không cần. Dù tôi không hiểu cậu rốt cuộc muốn học cái gì, nhưng “Đã trói buộc thì không thể không gỡ ra. Đã gỡ ra rồi, thì còn lo lắng điều gì nữa”. Ý của tôi chắc cậu cũng hiểu, chỉ cần để cho mình vui vẻ là được.



Đúng vậy, cần gì phải trói buộc, ước thúc, làm những việc khiến mình khó chịu. Nghĩ tới đây, trong đầu Lâm Vân lại oanh một tiếng. Hắn phát hiện tâm cảnh của mình rõ ràng liên tục tăng lên.



Thì ra là thế.



“Đã trói buộc thì không thể không gỡ ra. Đã gỡ ra rồi, thì còn lo lắng điều gì nữa”. Tốt, những lời này thật tốt. Ha ha, Lâm Vân thật muốn cười to một tiếng. Từng sợi tinh thần và lực lượng Tinh Vân đang nhanh chóng xoa dịu thương thế bên trong cơ thể hắn. Thương thế bế trong cơ thể rõ ràng đã khỏi hẳn. Mà ngay cả di chứng khi uống đan dược cũng biến mất vô ảnh vô tung.