Công Tử Điên Khùng
Chương 438 : Kinh sợ
Ngày đăng: 18:05 20/04/20
Lâm Vân không quan tâm tới mấy tên tu sĩ Kết Đan trò chuyện. Toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào Thanh Thanh.
Thanh Thanh rốt cuộc đã hồi phục tinh thần. Nàng nhìn vài cường giả xung quanh, cùng với Tào Quân và Đàm Tường. Nàng biết hôm nay muốn chạy thoát khỏi đây là không có khả năng. Nhưng có thể gặp lại Lâm Vân, là nàng mãn nguyện rồi.
- Xin lỗi em, Thanh nhi, vì anh tới chậm mà khiến em chị ủy khuất.
Lâm Vân biết trong này có hiểu lầm. Tí nữa hỏi nàng xem.
- Anh tới đây để nhìn Hồng Liên à?
Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Vân. Tướng mạo của Lâm Vân dù có chút biến hóa, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, chỉ cần Lâm Vân trở về, những điều khác chỉ là thứ yếu.
- Ừ, cây Hồng Liên này là em trồng à?
Thanh Thanh vừa tới đây, là hắn đoán ra được.
- Vâng, anh có có thích không?
Khuôn mặt của Thanh Thanh lộ vẻ chờ đợi.
- Anh rất thích.
Lâm Vân yêu thương vuốt ve chỗ cổ bị thương của Thanh Thanh. Vết thương màu đỏ liền biến mất vô tung vô ảnh.
- Hoa cung phụng, tiểu nhân là thị vệ trưởng Đàm Tường của Thái tử điện hạ. Bái kiến cung phụng.
Đàm Tường đảo đảo con ngươi liền đi lên thi lễ. Y biết nếu ở đây có bảo vật, thì mấy người mình có nguy cơ bị diệt khẩu. Cho nên mới đi lên chào hỏi một tiếng.
- Thị vệ trưởng? Ngươi là thủ hạ của Dã Củng? Ngươi tới nơi này làm gì?
Lâm Vân cười nhạt, không trả lời. Hắn giơ một tay lên, rồi tung quyền về một hướng. Một tiếng Oanh vang lên. Một thân ảnh bị đánh văng lên không trung.
Người này còn chưa kịp phản hứng, thì đã bị chân nguyên còn sót lại đánh sâu vào người. Cuối cùng là nổ tung thành từng mảnh, bay văng ra khắp nơi.
- Giang Kinh…
Ly Vô Biên hít vào một hơi, chỉ nói ra tên của người kia.
Giang Kinh? Đó không phải là tên của một trong ba đại tu sĩ Nguyên Anh của đại lục Thiên Hồng sao? Vậy mà người kia chỉ cần tung một quyền là tiêu diệt. Hắn là ai vậy?
Toàn thân Ly Vô Biên đều run. Người khác không biết sự lợi hại của Giang Kinh, nhưng ông ta lại rất rõ ràng. Ông ta cũng biết Giang Kinh tới đây, nhưng lại không biết nấp ở chỗ nào. Không ngờ lại bị một quyền của người kia tiêu diệt. Phải biết rằng, nếu ông ta đấu với Giang Kinh thì cũng là thua nhiều thắng ít.
- Tiền bối.
Ly Vô Biên lập tức phản ứng. Tu vị của người này đã hơn xa mình rồi.
Lâm Vân khoát tay nói:
- Ta không phải tiền bối. Để những lão quái mấy trăm tuổi như các ngươi gọi là tiền bối, ta đảm đương không nổi. Ta là Lâm Vân, vừa mới trở về Vũ Quốc. Nhưng không ngờ Vũ Quốc lại bị diệt quốc như vậy.
Nói tới đây, Lâm Vân dừng một chút, rồi nhìn đám tu sĩ. Ý định ban đầu của hắn là lập tức ra tay tiêu diệt Minh Việt Quốc. Nhưng hiện tại có nhiều chân chạy miễn phí như vậy, tội gì không dùng.
Ly Vô Biên lập tức đi lên, khom lưng nói:
- Chỉ cần Lâm tiền bối ra lệnh một câu, tôi sẽ lập tức tiêu diệt cả đế quốc Minh Việt, khôi phục vương triều Vũ Quốc.
Nghe thấy một tu sĩ Nguyên Anh như Ly Vô Biên còn nói như vậy, các tu sĩ Kết Đan đều đi lên cúi người thi lễ, nguyện ý thạm gia khôi phục Vũ Quốc.