Công Tử Điên Khùng

Chương 447 : Sa Kinh Vương

Ngày đăng: 18:05 20/04/20


Mà người tiêu sư kia có vẻ gan lớn. Người khác đều sợ hãi, chỉ riêng y, sắc mặt chỉ hơi trắng, còn lại coi như bình tĩnh, như không để sinh tử trong lòng.



Lâm Vân mỉm cười hỏi:



- Đã như vậy, vì sao không tự sát trước khi Sa Kinh Vương tới hút máu?



Sợ như vậy thì còn không bằng tự sát. Nói cho cùng vẫn là sợ chết mà thôi.



Người tiêu sư hừ lạnh một tiếng:



- Tự sát? Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.



Nhưng y không giải thích.



Lâm Vân ngạc nhiên, đám Sa Kinh này lợi hại như vậy sao? Nggay cả tự sát cũng không được? Nhưng người tiêu sư không giải thích, Lâm Vân cũng không muốn hỏi thêm.



- Điệp sư tỷ, sư nương và mọi người không biết thế nào rồi?



Người thiếu niên lo lắng hỏi.



Cô gái thở dài, lấy một bộ áo màu xanh nhạt khoác lên người:



- Đại sư đệ, sư phụ và mọi người không sao đâu. Em không phải lo lắng.



Thiếu niên thì hung hăng nhìn hai tên tu sĩ Tử Vân Điện. Lâm Vân có thể thấy sự phẫn nộ và cừu hận trong mắt của cậu ta.



Hai người có vẻ có thù oán gì đó với Tử Vân Điện. Càng chứng tỏ bọn họ không phải là người của Tử Vân Điện.



- Điệp sư tỷ, sau này em nhất định sẽ cố gắng như Hoa sư huynh, vì sư môn báo thù.
Vẫn là người tiêu sư can đảm kia phản ứng đầu tiên. Ông ta cười ha hả nói:



- Thật là lợi hại. Thảo nào huynh đài lại không sợ hãi như vậy. Hóa ra là một cao thủ của cao thủ. Cậu chắc là một Tiên Sư cao cấp phải không? Không ngờ hôm nay Chung Sách tôi có thể thấy một Tiên Sư. Cho dù chết cũng đáng.



Lời tuy vậy, nhưng rất rõ ràng ông ta không tin Lâm Vân đối phó được hết đám Sa Kinh.



Đám tu sĩ thì cả kinh. Người này rõ ràng không có chút ba động linh khí nào, cũng nhìn không ra là một tu sĩ, vậy mà hắn lại mạnh mẽ đến như vậy. Cô gái kia vội vàng kéo tay của thiếu niên, đi tới trước Lâm Vân rồi cúi chào, nấp ở đằng sau Lâm Vân.



Những thương nhân và tiêu sư khác đều học theo, đi ra đằng sau hắn. Cuối cùng là hai tên tu sĩ Tử Vân Điện rõ ràng cũng làm theo. Khuôn mặt Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Người khác thì hắn không có ý kiến, nhưng riêng Tử Vân Điện thì đừng hòng.



Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc tính sổ với hai tên này.



Lâm Vân giết con Sa Kinh cấp năm cũng chỉ là thoáng chốc mà thôi. Những con Sa Kinh rất nhanh phản ứng. Chúng nó không ngờ dám có người phản kháng, lại giết được một đồng bọn của mình.



Đám Sa Kinh đều lộ ra vẻ hung ác. Chúng phát ra tiềng gầm rú kinh người, những cái gai trên người chúng càng ngày càng dài.



Con Sa Kinh Vương cũng kêu to. Hai mươi mấy còn Sa Kinh đều lao về phía Lâm Vân, tốc độ nhanh vô cùng.



Người xung quanh thấy từng cơ thể màu đen lao vào Lâm Vân. Đảo mắt Lâm Vân đã bị bao phủ trong đó, trong lòng bọn họ liền trầm xuống.



Nhưng một tia sáng màu tím bỗng nhiên quét ngang cuốn theo cát bụi xuyên qua thân thể của đám Sa Kinh. Bọn chúng từng con một bị Phệ Hồn Thương đánh vung sang một bên, cuối cùng xếp thành một ngọn núi nhỏ.



Những thân thể màu đen khổng lồ đã không còn nữa, cây thương màu tím cũng không thấy. Không ai phát hiện ra Lâm Vân ra tay kiểu gì, cũng không biết vì sao bọn Sa Kinh chết. Nhưng trên đầu của mỗi con Sa Kinh đều có một lỗ thủng. Bọn chúng đã chết không thể chết hơn.



Trước sau chỉ chưa tới vài giây. Hơn hai mươi con Sa Kinh đã bị Lâm Vân tiêu diệt hoàn toàn. Thậm chí còn xếp thành một ngọn núi nhỏ.



Mọi người hít vào một hơi. Tu vi của người này thật kinh khủng. Lẽ nào hắn là thần tiên? Nhiều con Sa Kinh như vậy đều không chịu được một thương của hắn. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Vân đã mang theo vẻ kinh sợ và sùng bái.