Công Tử Điên Khùng

Chương 45 : Ngũ Thải Phỉ

Ngày đăng: 18:03 20/04/20


- Ừ.



Lâm Vân trả lời người trung niên.



- Thật là xảo, ta vừa vặn cũng về Phụng Tân. Ta gọi là Điền Trung Phỉ, còn đây là con ta, Điền Hòa.



Trung niên giới thiệu người thiếu niên ngồi bên cạnh.



- Ta gọi là Lâm Vân, ta tới Phụng Tân là để công tác.



Lâm Vân gật đầu nói với người trung niên. Trực giác nói cho hắn biết, đây là một người có kinh nghiệm xã hội vô cùng phong phú, làm người cũng không tệ lắm.



- Lần này ta mang theo con trai tới Phần Giang, là để gặp con gái của mình. Nó tên là Điền Hiểu Phù, là sinh viên đại học y khoa Phần Giang. Lâm tiên sinh có phải là người Phần Giang không?



Lúc này, nữ tử đeo khẩu trang đã trở lại, bắt gặp Lâm Vân và người trung niên kia đang nói chuyện vui vẻ. Nghĩ một chút, liền tới một chỗ ngồi, thương lượng với một ông lão tuổi chừng hơn sáu mươi. Ông lão này liền đứng lên, ngồi vào bên cạnh của Lâm Vân, còn chỗ ngồi cũ thì nhường cho nữ tử kia.



Lâm Vân cười tự giễu. Người trung niên kia cũng lắc đầu, nhưng không nói gì.



- Ừ, ta là người Phần Giang. Điền tiên sinh là người Phùng Tân sao?



Lâm Vân thuận miệng hỏi.



- Ừ, ta đã ở Phụng Tân vài chục năm. Cho nên có thể coi là người Phụng Tân. Lăn lộn vài năm, hiện tại, mới kiếm được một chức trưởng khoa nho nhỏ trong cục bảo vệ môi trường của Phụng Tân.



Nói xong, cũng cười tự giễu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Tốt, hiện tại con tới khách sạn đó đặt phòng đi, rồi gọi lại cho cha sau.



Thanh âm của phụ thân lại có chút nghiêm túc..



Để điện thoại xuống, trong nội tâm Tống Lôi rất buồn bực. Phụ thân rất ít khi dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình. Chỉ có những chuyện rất quan trọng, phụ thân mới dùng ngữ khí như vậy.



Tống Lôi tranh thủ thời gian đến khách sạn Hòa Điền. Đi vào phòng mình đã đặt, liền gọi điện cho phụ thân.



- Ba, con đã ở trong phòng rồi, có chuyện gì không ạ?



Tống Vân thắc mắc hỏi phụ thân. Việc gì mà khiến cho cha mình nghiêm túc như vậy?



- Lập tức, lấy "Ngũ Thải Phỉ" trong túi của con, cất vào hòm sắt đi. Một lúc sau, anh hai của con sẽ tới đấy cầm. Con không nên đi ra ngoài.



Tống Lôi nghe thấy thanh âm của phụ thân có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn dồn dập.



- "Ngũ Thải Phỉ" là cái gì? A, chẳng lẽ chính là "Ngũ Thải Phỉ" mà con nghe nói bán đấu giá ở Phần Giang được 80 triệu nguyên kia sao? Không ngờ được nhà chúng ta mua? Còn để ở trong túi của con nữa?



Tống Lôi kinh ngạc, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.



- Đúng vậy, lúc con đi, cha đã bảo anh cả của con để cái đó ở sâu trong túi của con, nên con không biết. Thứ này rất quan trọng với gia tộc của chúng ta. Cha sợ con biết mà khẩn trương, khiến người khác nghi ngờ. Hiện tại tranh thủ thời gian cất nó đi, chính là cái hộp nhỏ màu trắng bạc ấy.



Phụ thân của Tống Lôi chậm rãi nói.