Công Tử Điên Khùng
Chương 458 : Chiến đấu kịch liệt
Ngày đăng: 18:06 20/04/20
- Tốt, tốt, trên đời lại tồn tại một tu sĩ ác độc như ngươi. Tử Vân Điện của ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào, mà ngươi lại diệt hết người của Tử Vân Điện? Lão tổ ta hôm nay nếu không nghiền xương ngươi ra thành tro, thì thật xin lỗi với các đệ tử đã chết…
Mang theo khí thế cường đại, hai lão già xuất hiện trước mặt Lâm Vân. Một người trong đó run giọng nói.
Lâm Vân bình tĩnh nhìn hai người. Một người là tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Một người là tu sĩ Hợp Thể điên phong. Tu vị của tu sĩ Đại Thừa kia khẳng định không thua kém cái tên ở Úy tinh. Xem ra là một lão già khó xơi đây.
Tuy nhiên, Lâm Vân không có chút nào sợ hãi. Thương đạo vừa mới hoàn thành, chính đang cần một cao thủ chân chính để thử thương. Hai lão già này tới là vừa lúc. Trong từ điển của Lâm Vân không có hai chữ sợ chiến.
- Muốn đánh liền đánh, nói nhảm nhiều làm gì?
Lâm Vân biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Chẳng lẽ đôi bên còn có có thể hòa giải sao? Thù oán đã kết sâu như vậy, Lâm Vân căn bản không muốn nói nhiều.
- Thật là một tiểu tử cuồng vọng. Lão tử muốn xem ngươi có gì mà có thể cuồng vọng như vậy. Lúc xuống âm phủ, đừng quên nói với diêm vương là Khoải Bằng của Tử Vân Điện tống ngươi tới đây.
Lão già tóc dài nổi giận gầm lên một tiếng. Lời vừa dứt, hai tay đã tạo thành thủ thế. Một cái kim ấn cực lớn đánh về phía Lâm Vân.
- Còn có ta Phó Hữu.
Lão giả còn lại cũng há mồm phun một tấm lưới lớn phóng tới đỉnh đầu của Lâm Vân.
Đây là cái lưới gì vậy? Cộng thêm cái kim ấn kia, Lâm Vân có một cảm giác nguy nhiểm nhàn nhạt. Hai thứ này chắc chắn không tầm thường.
Đại phái vạn năm quả nhiên là không đơn giản
Nếu mà trực tiếp đối diện, nói không chừng sẽ bị thương. Không có lý do gì, chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Cho nên Lâm Vân liền lách mình tránh ra.
Nhưng con mắt của Lâm Vân lập tức co rút lại. Không gian xung quanh hắn rõ ràng bị giam cầm. Có thể giam cầm hắn, đây là tu vị gì vậy? Lâm Vân cũng có thể giam cầm không gian, nhưng chỉ đối mặt với những tu sĩ cấp thấp hơn. Hiện tại hắn rõ ràng bị một người có tu vị tương đương hắn giam cầm. Chỉ nghe thôi đã thấy rợn người rồi.
Đây là công pháp gì vậy? Thật là nghịch thiên. Công phá này nhất định phải học với được. Phép thuật giam cầm không gian do mình tự mày mò lấy làm sao có thể so sánh được.
Mắt thấy Lâm Vân sắp không thoát khỏi bị kim ấn đánh trúng và tấm lưới bao phủ.
Trong nháy mắt đó Lâm Vân tạo Tinh Mang bảo vệ, rồi phóng Phệ Hồn Thương về phía cái lưới.
Đồng thời mấy Tinh Bạo cũng oanh về phía đại ấn màu bạc.
- Tinh bạo, nổ cho ta…
- Ầm ầm, răng rắc…
Linh lực bắn ra bốn phía, chân nguyên cuồn cuộn.
Pháp bảo hình cái lưới bị một thương của Lâm Vân đánh bay. Phó Hữu cũng không ngừng phun ra máu tươi. Một chiêu đã phân ra mạnh yếu.
Phó Hữu cầm pháp bảo trong tay, thẫn thờ nhìn Lâm Vân. Trong lòng y như kinh đào hải lãng. Tử Vân Điện sao lại đắc tội với một tu sĩ lợi hại như vậy? Sư thúc Khoái Bằng đã toàn lực công kích như thế, mà hắn vẫn có thể ngăn cản được đòn tấn công của mình. Thậm chí còn khiến y bị thương nặng.
Mở cửa kho hàng của Tử Vân Điện, Lâm Vân mới biết cái gì là giàu có. Công pháp, đan dược xếp thành đống. Pháp bảo, linh khí nhiều vô số kể. Linh thạch thì chồng chất thành núi. Thậm chí còn có không ít linh thạch cực phẩm. Thứ này phải nói là quý giá. Cả tài sản của Lâm Vân cũng chỉ có mười viên từ tay của Thánh Nữ phái Dao Hoa mà thôi. Nhưng ở đây đã có hơn một trăm viên. Linh thảo thì xếp đầy một phòng. Thậm chí còn có vô số hạt giống linh thảo.
Lâm Vân âm thầm kinh hãi. Tồn kho của Tử Vân Điện quả thật phong phú. Có thể tượng tưởng Hóa Linh Điện cũng không thua kém chút nào. Nghĩ tới Hóa Linh Điện, trong lòng Lâm Vân lại nóng bỏng.
Lâm Vân không chút do dự thu hết số tài sản này vào nhiều giới chỉ. Sau đó thì bỏ giới chỉ vào Sơn Hà Đồ. Cuối cùng, có một dược đỉnh cực lớn thu hút sự chú ý của Lâm Vân. Cái dược đỉnh này có vẻ cổ xưa, còn tỏa ra khí tức thời Viễn Cổ. Lâm Vân không biết ngoài tác dụng luyện đan của nó ra, nó còn có tác dụng gì. Nhưng đây tuyệt đối không phải thứ tầm thường. Liền không chút nghĩ ngợi cũng thu dược đỉnh vào trong Sơn Hà Đồ. Lâm Vân còn tới vườn linh thảo thu toàn bộ những linh thảo trên trăm năm, rồi cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Tử Vân Điện.
Có thể nói lần tới Tử Vân Điện này, Lâm Vân thu hoạch được rất lớn. Xem ra hắn có thể trở về mở tông lập phái. Nhiều tài nguyên như vậy, đến hắn cũng thật không ngờ.
Môn phái lớn và môn phái nhỏ quả nhiên có sự chênh lệch. Bao gồm cả thực lực và tài sản.
Lâm Vân vừa đi ra cửa chính của Tử Vân Điện, thì phát hiện bên ngoài có rất đông tu sĩ. Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành thì đang khẩn trương nhìn cánh cửa. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Lâm đại ca ra ngoài rồi.
Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành vừa thấy Lâm Vân đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm. Rồi vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Vân.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn lướt qua hơn một nghìn đệ tử của Tử Vân Điện ở bên ngoài. Có thể tưởng tượng, nếu Lâm Vân ra muộn một lát, thì đôi sư tỷ đệ này khẳng định bị đánh thành cặn bã.
Lâm Vân nhìn những đệ tử ngoại môn và vô số tu sĩ vây xem, hắng giọng nói:
- Người của Tử Vân Điện vì muốn tìm kiếm linh quáng của quê hương ta mà tiêu diệt cả một hành tinh. Rồi giết sạch toàn bộ người của hành tinh đó. Thậm chí còn đi khắp nơi đuổi giết thân nhân của ta. Hôm nay ta tới đây là để báo thù cho những người đã chết. Các ngươi nói xem ta có nên báo thù hay không?
Người bên ngoài nghe vậy liền hiểu ra. Khó trách người ta lại muốn tiêu diệt Tử Vân Điện. Tử Vân Điện này cũng thật độc ác, rõ ràng vì một ít linh thạch mà hủy diệt cả một hành tinh.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Vân là tu sĩ, thì hành tinh hắn sống khẳng định cũng là hành tinh Tu Chân. Hành tinh Tu hân và hành tinh của phàm nhân căn bản là bất đồng. Ở trong mắt của người Tu Chân, một trăm hành tinh phàm nhân cũng kém một hành tinh Tu Chân. Nếu Tử Vân Điện đã hủy diệt hành tinh Tu Chân của người ta, thì việc người ta giết tới tận cửa cũng là hợp lý.
Mọi người bắt đầu nghị luận. Phần lớn bọn họ đều ủng hộ cách làm của Lâm Vân. Đều cho rằng Tử Vân Điện làm hơi quá đáng, bị đánh như vậy cũng không oan.
Những lời này của Lâm Vân có một phần là nói dối. Hắn không nói Tử Vân Điện tiêu diệt hành tinh của mình, mà chỉ nói tiêu diệt một hành tinh. Mà quả thật Tử Vân Điện đã diệt Kỷ Minh Tinh đó thôi. Nói như vậy khiến những người ở đây tự suy đoán. Căn bản không cần giải thích.
Nếu nói giúp Kỷ Minh Tinh báo thù, Lâm Vân chưa từng nghĩ qua. Hôm nay diệt Tử Vân Điện, coi như trả thù giúp bọn họ.
Cho dù Tử Vân Điện biết cũng không có cách nào giải thích. Bởi vì bọn họ xác thực đã tiêu diệt một hành tinh. Lâm Vân không hề oan uổng bọn họ. Lâm Vân tin rằng, nếu Tử Vân Điện tìm thấy Địa Cầu, thì Địa Cầu cũng có kết cục như vậy. Lâm Vân nói dối nhưng không đổ oan cho Tử Vân Điện.
Còn việc tìm kiếm linh quáng, Lâm Vân cố ý nói như vậy. Lúc trước Tử Vân Điện đi theo người Kỷ Minh không phải là muốn tìm bảo bối sao? Nói thành linh quáng cũng chả sao.
Linh quáng cho dù trân quý, nhưng ở đâu cũng có, chưa đủ để người ta bỏ công tìm kiếm. Một khi Lâm Vân nói là tìm bảo vật, thì nói không chừng những người này lại động tâm tư tìm Địa Cầu.
Đợi cho tiếng nghị luận nhỏ bớt, Lâm Vân nhìn những đệ tử ngoại môn của Tử Vân Điện:
- Ta thấy xấu hổ thay cho các ngươi khi làm đệ tử của Tử Vân Điện. Nếu các ngươi còn có một ít lương tri, thì hãy nghĩ tới môn phái của các ngươi đã từng giết hàng tỷ người. Các ngươi nên rời đi thôi. Nếu có người không phục thì cứ lên đây.
Lâm Vân nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua đệ tử ngoại môn của Tử Vân Điện. Phần lớn bọn họ đều do dự. Nhưng vẫn có hơn mười người tu sĩ hung hãn không tin lời của Lâm Vân, phóng ra pháp bảo đánh về phía hắn.