Công Tử Điên Khùng

Chương 466467 : Chị không hiểu

Ngày đăng: 18:06 20/04/20


Lý Cầu Đạo đã là tu sĩ Đại Thừa, với thời y sống lâu như vậy, việc hắn thu thập đủ bảo vật, không phải là không có khả năng.



Tinh Thần Châu đã bị Lâm Vân luyện hóa một phần, nhưng chưa phải là luyện hóa hoàn toàn. Tuy không biết Tinh Thần Châu có quan hệ gì với thế giới hỗn độn hay không, nhưng Lâm Vân vẫn bỏ toàn bộ mọi thứ vào trong Sơn Hà Đồ. Mặc kệ có quan hệ hay không, bỏ vào trong đó còn an toàn hơn giới chỉ rất nhiều. Hiện tại Sơn Hà Đồ đang bám vào trong Tử Phủ của hắn, giới chỉ thì được đeo ở ngón tay.



Lần thu hoạch này thật không nhỏ. Chẳng những diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện, hơn nữa còn lấy được bí mật của thế giới hỗn độn. Trong lòng Lâm Vân rất vui mừng. Xem ra đã đến lúc đi tìm mấy người Vũ Đình rồi. Hiện tại Tử Vân Điện đã bị diệt, chắc mấy người Vũ Đình cũng không có nguy hiểm gì. Cho dù tìm không thấy cũng không sao.



Lâm Vân lóe lên một cái, liền ly khai Tử Vân Điện, lần nữa trở về Hóa Linh Điện. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Lâm Vân, hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ vừa trở về của Hóa Linh Điện đã bị sát trận Thiên Cương giết chết. Chỉ để lại hai chiếc giới chỉ ở bên cạnh mà thôi.



Thu hai cái giới chỉ và sát trận, Lâm Vân không có ý dừng lại, lập tức rời khỏi vùng đất thị phi này.



Một loạt tin tức kinh thiên động địa truyền khắp Hạt Nguyên Tinh. Tử Vân Điện, một trong sáu đại môn phái của Hạt Nguyên Tinh đã bị diệt môn. Nghe nói hung thủ là một tu sĩ vô danh tên là Lâm Vân. Nguyên nhân thì là do Tử Vân Điện đã phá hủy hành tinh của hắn, còn muốn đuổi giết thân nhân của hắn nữa. Vô số người trầm trồ khen ngợi với tính cách không sợ cường quyền của Lâm Vân. Đó là một nam nhân có đảm lượng. Về sau lại có tin tức Hóa Linh Điện bị diệt môn. Nghe nói hung thủ cũng tên là Lâm Vân. Nguyên nhân là do Hóa Linh Điện đã giết một người phàm có thân phận thấp kém mà Lâm Vân mới quen biết. Vô số người khinh bỉ tính cách có thù tất báo này của Lâm Vân. Một chuyện nhỏ như vậy đã giết cả môn phái rồi, đúng là Ma Tu, Đao Phủ, Đai Ma Đầu.



Sáu đại môn phái và hơn mười môn phái tầm trung phái người đi tới Úy tinh tìm bảo vật. Nhưng sau khi tìm được động phủ Thượng Cổ, đã xảy ra một trường chém giết thảm thiết. Kết quả là chỉ có một bộ phận người trở về. Hầu hết là những tu sĩ có tu vị Hợp Thể điên phong trở lên. Nghe nói, cho dù là Tịch Mịch Cốc cũng tổn thất thảm trọng. So với việc này, tin tức thành chủ của thành Bành Cách bị giết chết, hoàn toàn là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.



Lâm Vân đi tới đâu cũng nghe thấy đủ loại đồn đại. Nhưng hắn chỉ cười mặc kệ. Hắn chưa vội đi tới thành Quang Bình. Hiện tại hắn muốn đi tìm Vũ Đình và Mông Văn, rồi dẫn hai người cùng Thanh Thanh trở về Địa Cầu. Hắn rất nhớ mấy người Vũ Tích.



- Sư phụ, hình như con nghe thấy người ta nhắc tới Lâm Vân nào đó. Anh rể của con cũng tên là Lâm Vân. Chúng ta thử vào quán ăn kia hỏi thử xem?



Có bốn tu sĩ cúi đầu đi trên đường cái của thành Thác Mã. Nói chuyện là một nữ tu nhỏ tuổi nhất.



- Ài, Vũ Đình sư muội lại nhắc tới người anh rể Lâm Vân kia làm gì? Huynh thật không biết nói gì cho phải. Hiện tại chúng ta cần là an phận, đừng rêu rao khắp nơi. Cho nên, nếu không cần thiết thì đừng tới những nơi đông người làm gì. Mặc dù đây chỉ là thành thị của người phàm, nhưng vẫn nên cẩn thận.



Nam tử trẻ tuổi lắc đầu nói.



Đối với vị sư muội này, y đã không có lời nào để nói rồi. Một hành tinh xa xôi như Hạt Nguyên Tinh, một người luyện cổ võ bình thường sao có thể tới được? Cô nàng này thật hết thuốc chữa rồi. Không biết người anh rể kia rót cho cô nàng thuốc mê gì, vậy mà sùng bái hắn như vậy. Nếu như tên Lâm Vân kia ở đây, y liền một kiếm giết chết hắn. Miễn cho suốt ngày cô nàng lải nhải bên tai.



- Vũ Đình, Hoa Thường, đừng tranh luận to tiếng như vậy, khiến người chú ý. Đề nghị của Vũ Đình tuy không ổn lắm, nhưng tới quán ăn, ăn một bữa cũng không sao. Chúng ta cứ cư xử như bình thường là được. Nếu miễn cưỡng thì lại khiến người ta hoài nghi.



Mỹ phụ trung niên bất đắc dĩ nói, khuôn mặt luôn mang theo vẻ u sầu.
Hàn Vũ Đình nói xong, nước mắt đã rơi lã chã. Nàng khóc không phải vì Lâm Vân không thể tới cứu nàng, mà là vì không được gặp lại anh ấy mà thôi. Nàng chẳng muốn quan tâm tới Mông Văn nữa. Nàng thấy Mông Văn là người quá coi trọng hiện thực. Chị ấy không hiểu cái gì là tình yêu. Anh rể tới cứu nàng hay không, không phải là điều quan trọng. Nhưng ở sâu trong nội tâm của Vũ Đình, nàng cho rằng anh rể nhất định sẽ tới. Đây chẳng qua là một tia ký thác mà thôi.



Mông Văn đã ngây dại, hồi lâu không nói lên lời. Nàng hiểu ý của Vũ Đình. Vũ Đình yêu Lâm Vân. Mặc dù cô bé luôn miệng nói đợi anh rể tới, nhưng trong lòng cô bé cũng giống như mình, biết Lâm Vân không thể nào tới được. Đây là một loại ký thác tình cảm, chính xác hơn là sự tưởng niệm.



Mà nàng thì căn bản đã quên mất Lâm Vân. Nàng chỉ nghĩ tới thực tế mà thôi. Nghĩ tới Lâm Vân làm sao có thể tới được đây. Tình yêu nàng dành cho Lâm Vân kém Vũ Đình quá xa. Đúng như lời của Vũ Đình nói, tình yêu của nàng chỉ là một loại báo đáp và sự phụ thuộc vào một cường giả.



Thứ tình yêu trộn lẫn thứ khác vào, sao có thể gọi là tình yêu?



Vì sao lúc trước Lâm Vân phải đáp ứng mình? Mông Văn biết dung mạo của nàng căn bản kém Nhược Sương và Tĩnh Như. Nhưng vì sao nàng lại là người đầu tiên mà Lâm Vân đáp ứng? Có lẽ lúc đó Lâm Vân chỉ muốn cho nàng một hy vọng sống mà thôi.



Lúc trước Lâm Vân rõ ràng có thể có được thân thể của nàng. Nhưng hắn căn bản không làm vậy. Dù ngoài miệng hắn nói những điều vô cùng xấu, nhưng trong lòng hắn lại khác biệt. Mông Văn nghĩ tới Hoa Thường sư huynh. Một tu sĩ lịch sự, tu vị lại cao, nhưng y rốt cuộc khác Lâm Vân ở chỗ nào? Lẽ nào chỉ vì tu vị của Hoa Thường sư huynh cao hơn Lâm Vân sao?



Còn có, vì sao Vũ Đình lại nói tư chất của mình có quan hệ với Lâm Vân? Chuyện này nàng chưa từng nghe Vũ Đình nói qua. Nếu có thể, nàng nguyện ý giao toàn bộ công pháp của mình cho Lâm Vân, để đền bù tổn thất do mình đã thay đổi tâm ý với hắn.



Thấy Mông Văn nghe xong lời của Vũ Đình, sắc mặt biến thành trắng bệch, Hoa Thường có chút nôn nóng, vội vàng nói:



- Sư phụ, con nguyện ý cùng Mông Văn kết là đạo lữ.



Sắc mặt của Mông Văn càng thêm trắng nhợt. Mỹ phụ trung niên thấy vậy, liền hỏi:



- Mông Văn, ý của con thế nào? Nếu con đồng ý, thì ta lập tức làm chủ cho các con.



Đôi mắt của Mông Văn trở nên đỏ, nàng bỗng nhiên đứng lên nói:



- Sư phụ, hiện tại còn không còn tâm tư nghĩ tới chuyện này. Con…



Mỹ phụ trung niên nhìn Vũ Đình đầy vẻ trách cứ. Nhưng cũng không bàn tiếp nữa.