Công Tử Điên Khùng

Chương 481482 : Ôn dịch

Ngày đăng: 18:06 20/04/20


Cách thành Quang Bình gần năm mươi nghìn km là một nơi của người phàm ở. Bởi vì linh khí ở nơi này rất thiếu thốn, không thích hợp cho việc tu luyện. Cho nên, trong này ngoại trừ một số tán tu có tu vị thấp, cơ bản đều là người phàm.



Trời sắp tối, một lão già đeo một cái giỏ trúc dẫn theo một thiếu niên đang đi về. Hai người vừa mới hái thuốc ở trong núi.



Hai người là lang trung của một thị trấn nhỏ. Lão già cũng coi như là một dược sư có danh tiếng. Bởi vì thị trấn Tây Lương cách khu rừng không xa, cho nên cứ tới cuối tháng, hai thầy trò lại lên núi hái thuốc.



- Sư phụ, con ngửi thấy mùi máu tanh.



Thiêu niên bỗng nhiên dừng bước, cau mày nói.



Lão già cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh, đang muốn lên tiếng, thì người thiếu niên kêu lên:



- Sư phụ, ở đây có một người chết.



Lão già cũng kinh hãi. Ở khu vực xung quanh Tây Lương này không có dã thú cũng không có Tiên Sư, cho nên rất ít người chết ở đây. Hai người đi tới gần người thanh niên nằm trên mặt đất. Lão già ngồi xổm xuống, sờ mũi của hắn, rồi nói:



- Hắn vẫn còn sống. Nhưng thầy làm nghề y nhiều năm như vậy rồi, còn chưa thấy một người bị thương nghiêm trọng như vậy. Bị thương nặng như thế rồi mà vẫn còn sống, mạng của người này lớn thật đấy.



Người thanh nhiên nằm trên mặt đất, cả người đều là máu, cột sống đã bị đứt gãy hoàn toàn. Ở sau lưng toàn là vết thương, Vết thương lớn nhất cũng phải sâu nửa tấc.



Hai thầy trò đều là người thuần phác. Nên bọn họ vội vàng lấy thảo dược cầm máu đắp lên miệng vết thương. Lại dùng vải mang theo băng bó qua một chút.



Người này đương nhiên chính là Lâm Vân. Trong một tích tắc khi Tinh Bạo mang theo linh thạch nổ tung, hắn đã sử dụng Tinh Dời. May mà lúc đó những người vây công phát hiện ra kế hoạch của Lâm Vân, đều thu lại công kích, mới cho Lâm Vân khoảng trống để hắn thi triển Tinh Dời. Nói cách khác, nếu lúc đó hắn không rời đi, thì hắn cũng bị nổ chết như những người kia rồi.



Người thiếu niên thường xuyên đi theo sư phụ tới núi Việt Lĩnh, cho nên thân thể rất khỏe mạnh. Cõng theo Lâm Vân không phải khó khăn. Lúc hai thầy trò dẫn Lâm Vân trở về thị trấn Tây Lương, thì trời đã tối đen.



- Gia gia, Liêm ca cõng ai vậy?



Một cô gái nhỏ thấy gia gia trở về, còn cõng thêm một người, vội vàng hỏi.



- Tiểu Yên, mau đỡ giúp huynh, mệt chết mất.



Thiếu niên tên Liêm ca, vừa thở hổn hển, vừa bảo cô gái tới hỗ trợ.



- Linh Nhi tỷ tỷ, ra giúp em một lát.



Cô gái tuy nhỏ nhưng tiếng lại rất lớn. Đảo mắt một cô gái đeo tạp dề đi ra từ trong phòng. Thấy thế vội vàng đỡ Lâm Vân, đặt hắn nằm trên giường.



- Tiểu Yên, đại sư huynh Hổ Đầu của con đâu?



Lão già buông cái giỏ xuống, hỏi.



- Thị trấn Cửu Hồ đã gọi sư huynh đi tới hỗ trợ rồi. Tối này chắc huynh ấy không về được. Nghe nói chỗ bọn họ xảy ra một bệnh dịch rất kỳ quái, chết cũng rất nhiều người. Linh Nhi tỷ tỷ định đi theo, nhưng chiều nay lại bận nhiều việc quá, nên đành phải thôi.



Cô gái tên Tiểu Yên lanh mồm lanh miệng nói.



- Vậy à. Vu Liêm, con lau qua vết máu cho người này đi. Tiểu Yên cũng giúp một tay.




Linh Nhi ngây dại. Từ bé đến giờ, cô ta chưa từng thấy qua một chuyện như vậy, thật là quỷ dị.



- Sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?



Vu Liêm cũng vội vàng chạy tới. Đảo mắt liền giống như Linh Nhi, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Vân đang khôi phục. Mấy ngày hôm trước, còn chưa thấy thương thế của hắn khởi sắc. Vậy mà chỉ một lát thôi mà khôi phục nhanh như vậy.



Ba người thẫn thờ nhìn miệng vết thương của Lâm Vân khép lại, sau nửa ngày vẫn không có ai lên tiếng.



- Sư tỷ, thương thế của hắn đã dần khỏi, vì sao hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh?



Vu Liêm kỳ quái nói.



Linh Nhi lắc đầu:



- Tỷ cũng không biết. Ngày mai chúng ta thử hỏi sư phụ xem.



Nói tới đây, cô ta lại âm thầm thở dài. Người này được sư phụ cứu về, hắn đã không dần khỏi lại, mà sư phụ thì không biết liệu có sống qua ngày mai không.



- Để em đi gọi gia gia tới xem.



Tiểu Yên hấp tấp muốn chạy ra ngoài.



Linh Nhi vội vàng nắm tay của Tiểu Yên lại:



- Tiểu Yên, sư phụ đang mệt, em đừng quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi. Ngày mai hỏi cũng không sao.



- Vâng.



Tiểu Yên rất muốn gia gia tới đây xem tốc độ khôi phục của vị ca ca này. Nhưng Linh Nhi đã nói như vậy, cô ta cũng đành thôi.



Liễu dược sư vốn tên là Liễu Phúc. Từ bảy tuổi, ông ta đã theo sư phụ học nghề y. Cho tới hôm nay đã là sáu mươi năm rồi. Có vô số người của thị trấn Tây Lương được ông ta cứu chữa. Vì tôn kính mà mọi người đều gọi ông là Liễu dược sư. Chỉ là ông ta không ngờ, có một ngày, một dược sư như ông ta cũng chết vì ôn dịch.



Nếu như ông ta tìm được, dù chỉ một biện pháp giải quyết được ôn dịch, ông ta chết cũng yên lòng. Nhưng hiện tay, ngay cả nửa cái biện pháp cũng không có. Ông ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông ta chỉ biết căn bệnh này mà không trừ, thì ngày nào cũng có người chết.



Hiện tại, coi như ông ta đã được giải thoát. Nhìn người bệnh chết trước mặt mình, mà lại thúc thủ vô sách, trái tim của ông ta như muốn nhỏ máu vậy.



Ông ta đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn khung cảnh của thị trấn mà mình đã sống mấy chục năm qua. Bỗng nhiên, một cảm giác thoải mai bao phủ khắp người. Cảm giác mệt mỏi trong cơ thể của ông ta đã hoàn toàn biến mất. Tinh thần trở nên minh mẫn.



Chuyện gì vậy? Trong lòng Liễu dược sư cả kinh. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu sao? Không đúng, mình rõ ràng cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh, thậm chí còn có tinh thần hơn lúc vừa ngủ dậy buổi sáng. Trong cơ thể không còn bất kỳ sự khó chịu nào. Điều này sao có thể là hồi quang phản chiếu được?



Liễu dược sư chính đang muốn mở cửa đi ra ngoài xem, thì vang lên tiếng đập cửa. Liễu dược sư vội vàng mở cửa, đại đồ đệ củ ông, Hổ Đầu lảo đảo đi vào.



- Hổ Đầu, con không sao chứ? Không phải con đang ở thị trấn Cửu Hồ sao?



Liễu dược sư vội vàng vịn lấy đệ tử của mình.