Công Tử Điên Khùng
Chương 500501 : Kinh hãi
Ngày đăng: 18:06 20/04/20
Sơn Hà Đồ rõ ràng có nhiều linh khí như vậy còn hút linh lực của mình. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Vân đã đoán ra được đại khái.
Hắn dùng Sơn Hà Đồ dễ dàng giết chết Khang Duy và Tái Nhiễm, nhưng có vẻ như Sơn Hà Đồ không thể khống chế ở phạm vi lớn. Chính xác hơn là hắn còn chưa đủ khả năng để khống chế nhiều tu sĩ Đại Thừa như vậy. Hắn rõ ràng tính sai. Nghĩ tới đây, Lâm Vân đâu dám tiếp tục dùng Sơn Hà Đồ nữa. Tranh thủ thời gian thu tấm bản đồ lại rồi phóng Phệ Hồn Thương ra, trực tiếp lao tới giết các tu sĩ xung quanh.
Hiện tại không gian đã bị người của Tịch Mịch Cốc giam cầm, muốn ám sát đã không có khả năng rồi, chỉ còn trực diện tấn công.
- Ầm, ầm…
Không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, các ngọn núi xung quanh đều bị sụp đổ, không gian cũng bị bóp méo. Nhiều cao thủ đánh nhau như vậy, sức công phá cực kỳ khủng khiếp.
Sát ý bao trùm khắp nơi, từng tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Phệ Hồn Thương đánh chết. Trương Dần đã sớm hối hận vì đắc tội với một tu sĩ khủng bố như Lâm Vân. Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Có thể ám sát hai vị sư tổ, còn có thể kiên trì tới hiện tại. Không ngừng có tu sĩ cấp thấp của Tịch Mịch Cốc bị chết do ảnh hưởng của cuộc chiến.
Sát ý đầy trời tràn ngập khắp Tịch Mịch Cốc. Các loại pháp bảo, phép thuật ánh lên những tia sáng chói mắt. Lâm Vân căn bản không có kỵ. Mỗi một thương của hắn đều là toàn lực đánh ra. Mỗi một thương đều mang theo vô số chùm máu tươi.
Đại điện Tịch Nguyên đã bị các pháp thuật và pháp bảo san thành bình địa. Các tu sĩ Tịch Mịch Cốc thì không ngừng tử vong, phạm vi ngày càng lớn.
Tất cả các tu sĩ Tịch Mịch Cốc đều khiếp sợ với sự dẻo đai của Lâm Vân. Một mình hắn rõ ràng có thể đánh với nhiều tu sĩ lâu như vậy. Mà trên người hắn mới chỉ có vài vết thương. Mỗi thương của hắn phóng ra đều mang theo chân nguyên nổ mạnh, sát ý mãnh liệt. Hơn nữa, Tinh Mang bảo hộ xung quanh người hắn một khi bị vỡ nát, lại có thể lập tức hồi phục. Chân nguyên của Lâm Vân thực sự hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Người này thật quá mạnh mẽ.
Một trận chiến này đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám. Không gian sụp đổ đã khiến bầu trời của Tịch Mịch Cốc trở nên xám xịt. Đôi mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng. Nếu không có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không ngừng cung cấp linh lực, thì hắn đã sớm sụp đổ rồi. Mặc dù như thế, hắn vẫn có cảm giác sức cùng lực kiệt. Với thân thế được cải tạo như hắn, cả người cũng toàn là vết thương, máu chảy khắp nơi, trông cực kỳ dữ tợn.
Nếu như nói Lâm Vân chật vật không chịu nổi, thì cả Tịch Mịch Cốc chỉ còn lại đống hoang toàn. Khắp nơi là bộ phận cơ thể, xen lẫn với với các đống phế tích.
Chân khí cuồng bạo trực tiếp phóng lên trời. Cho dù đã có đại trận ngăn cản, nhưng người ở bên ngoài vẫn nhìn thấy không gian xung quanh Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt. Chỉ cần không phải là tên ngốc, thì đều hiểu rằng, Tịch Mịch Cốc đang phát sinh chuyện lớn.
Nhưng không ai biết Tịch Mịch Cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không ngừng có tu sĩ từ nơi khác chạy tới. Dần dần ở xung quanh Tịch Mịch Cốc đã xuất hiện rất nhiều tu sĩ. Bọn họ đều khẩn trương nhìn không gian trên Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt, không có ai dám đi tới gần xem xét. Cho dù là một số đệ tử ngoại môn của Tịch Mịch Cốc cũng không có cách nào đi qua đại trận.
Hiện tại trong đầu của Lâm Vân chỉ có sát ý. Năm ngôi sao bạc trong Tử Phủ không ngừng bạo động.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không quan tâm tới thân thể, chỉ là không ngừng phóng Phệ Hồn Thương giết chóc.
Ngay cả Tinh Vũ cũng được Lâm Vân thăng cấp thành Tinh Vũ ngàn dặm. Dưới sự duy trì của Sơn Hà Đồ, tu sĩ dưới cấp Hóa Thần chạm vào sẽ chết, tu sĩ Luyện Hư chỉ có thể ngăn cản được hai ba cái Tinh Vũ mà thôi.
Rất nhiều rất nhiều tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân không kiêng sợ giết hại. Vết thương trên người của Lâm Vân cũng không gia tăng. Đồng thời tinh lực luôn trong tình trạng báo động. Cho dù có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, nhưng cung không thể bằng cầu được.
Một tu sĩ mặt đen hỏi. Y là nhị đệ Âu Dương Phi.
- Phân phó toàn bộ người của Âu Dương Sơn Trang mau chóng sắp xếp hành lý rời đi, càng nhanh càng tốt. Trước đừng hỏi tại sao.
Âu Dương Tuần nghiêm mặt đứng lên phân phó. Trong lòng ông ta dâng lên một sợ hãi vô tận với cái tên Lâm Vân mà ông ta đã phái người vây giết năm đó.
….
Ma Cốc Tông.
- Người này thật là khủng bố, không biết hắn đã tới tu vị nào rồi? Với thực lực của Tịch Mịch Cốc, năm sáu Ma Cốc Tông chúng ta gộp lại cũng không phải đối thủ. Mà tên Lâm Vân kia rõ ràng dùng sức một mình tiêu diệt toàn bộ. Một tu sĩ bình thường có thể làm được như vậy sao?
Tân Chi Vấn khiếp sợ nói.
- May mà phó môn chủ Thải Hồng đã tính toán trước. Không để cho Ma Cốc Tông của chúng ta tham gia vào lần vây công Lâm Vân. Bằng không, hiện tại Ma Cốc Tông của chúng ta cũng xong đời.
Một trưởng lão sợ hãi nói.
- Đúng vậy, Thải Hồng sư muội thật không nhìn lầm. Ài, chỉ là Tân Nhai đã đi ra ngoài hơn chục năm rồi còn chưa về. Không biết nó quen biết với Lâm Vân như thế nào. Các cao thủ trên bảng Thiên Địa, so với Lâm Vân chỉ là cặn bã mà thôi.
Tân Chi Vấn lắc đầu nói.
Phó môn chủ Thải Linh cau mày nói:
- Tuy Lâm Vân đã báo được thù, nhưng tôi khẳng định hắn cũng bị thương không nhẹ. Nghe nói Tịch Mịch Cốc tồn tại cả Tán Tiên. Huống hồ, cho dù hắn không bị thương, nhưng đạo tâm của hắn sẽ vì thế mà mắc tại đó.
- Vì sao phó môn chủ lại nói như vậy?
Một vị trưởng lão hỏi.
- Tôi đoán chừng tu vị của Lâm Vân đã là Đại Thừa điên phong, công pháp mà hắn tu luyện nhất định rất bá đạo. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, vậy mà hắn lại giết nhiều người như vây. Một khi tâm ma xuất hiện, thì rất khó vượt qua thiên kiếp. Thậm chí vì thế mà tử vong cũng không phải là không thể.
Thải Linh thản nhiên nói, thanh âm có vẻ tiếc nuối.