Công Tử Điên Khùng
Chương 50607 : Phía sau trận pháp
Ngày đăng: 18:06 20/04/20
Lâm Vân ngồi trên pháp bảo hình bánh xe, phi hành liên tục ba tháng, nhưng không tìm thấy bất kỳ một dấu vết nào. Đang lúc Lâm Vân buông tha cho phương hướng này, đổi sang phương hướng khác, thì lại cảm thấy một khí tức ba động quen thuộc. Dù khí tức rất yếu, nhưng Lâm Vân vẫn khẳng định.
Đây là khí tức gì vậy nhỉ? Lâm Vân nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Xung quanh đây chỉ là không gian trống trải mà thôi, không hề có một hành tinh nào cả, vì sao hắn lại cảm nhận được khí tức đó?
Bỗng nhiên thần sắc Lâm Vân ngưng tụ lại. Khí tức kia trở nên thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu không phải Lâm Vân đã từng lĩnh ngộ ra một tia đạo niệm, thì hắn đã không cảm giác được khí tức kia rồi.
Đó là cái cung điện lớn mà truyền tống trận ở núi Cửu Hoa đưa hắn tới. Cái cung điện đó tỏa ra khí tức này. Lúc trước trong cung điện có ba truyền tống trận. Một cái đi thông tới Địa Cầu, một cái tới Úy Tinh, còn một cái thì tới Hạt Nguyên Tinh. Nếu không phải phải lúc trước Lam Tranh nói rằng bà ta đã hủy truyền tống trận ở Úy Tinh, và truyền tống trận đi tới Địa Cầu đã không thể sử dụng, thì Lâm Vân đã theo truyền tống trận trở về rồi.
Lâm Vân đương nhiên biết vì sao truyền tống trận tới Địa Cầu lại không thể sử dụng được. Đó là vì hắn đã phá hủy một phần của truyền tống trận ở núi Cửu Hoa.
Không ngờ đi tới đây lại cảm ứng được khí tức của cung điện kia. Thậm chí hắn có thể cảm giác được khí tức của trận pháp xung quanh cung điện.
Lẽ nào cung điện kia lại ở gần đây? Thật là quá may mắn. Nếu quả thật là ở gần đây, chứng tỏ hắn chưa tới một không gian khác.Tuy nhiên, điều này cũng không thể coi như may mắn. Ở gần đây mà hắn không nhìn thấy, chứng tỏ cung điện kia được bố trí bởi một trận pháp ẩn dấu cực kỳ khủng bố. Cho dù tìm được trận pháp đó, hắn cũng chưa chắc đi vào được cung điện.
Mà cho dù có vào được cung điện, hắn cũng làm sao trở về Địa Cầu được? Bởi vì truyền tống trận ở đó đã bị hỏng. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, nơi đó vẫn là nơi Lâm Vân quen thuộc, cho nên phải đi thử xem. Dù sao mà nói, hắn có đi tiếp cũng chẳng đi tới đâu
Hiện tại quan trọng nhất là phá được trận pháp ẩn dấu, khiến cho cung điện kia lộ ra hình.
Lâm Vân bắt đầu không ngừng phóng Phệ Hồn Thương tiến hành công kích. Nhưng hắn đã công kích một tháng, không chỉ nói trận pháp ẩn dấu kia không bị phá, cho dù cái bóng cũng không thấy.
Tuy nhiên, một tháng này không phải là hoàn toàn vô dụng. Ít nhất Lâm Vân đã cảm giác được phương hướng của cung điện. Dù như ẩn như không, nhưng Lâm Vân đã xác định được vị trí cụ thể.
Lâm Vân thu Phệ Hồn Thương lại. Hắn biết thương pháp của hắn cho dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, tấn công cũng chỉ là vô dụng. Cho nên hắn muốn sử dụng Sơn Hà Đồ để đi vào. Sơn Hà Đồ có vẻ như có tác dụng xuyên qua trận pháp. Lúc trước Lâm Vân đã từng hai lần sử dụng Sơn Hà Đồ để đi qua các trận pháp.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân lập tức chui vào tấm bản đồ. Sơn Hà Đồ liền biến thành một tia sáng, tốc độ dù chậm hơn Tinh Hà Trùy rất nhiều, thậm chí còn không bằng Phệ Hồn Thương. Nhưng đối với Lâm Vân thế là đủ rồi, hắn chỉ muốn phá trận mà thôi.
Lâm Vân nhìn đến đây, không khỏi dở khóc dở cười. Lại có người để lại tin nhắn như vậy.
“Thẻ ngọc này chỉ xuất hiện khi có người đi xem khắp cung điện. Lão phu…Thực ra ta cũng không tính là già. Ta khổ tâm vất vả, trải qua ba trăm bảy mươi nghìn năm, hành tinh này mới có quy mô như vậy. Tuy nhiên, ta sắp phải phi thăng rồi, mà hành tinh Huyền Hàn không thể mang đi theo. Cho nên ta để lại cho người có duyên. Hành tinh Huyền Hàn có cất giữ một bộ đại trận Cực Thiên Hộ Tinh và trận pháp ẩn dấu thời Thượng Cổ. Nếu như ngươi có thể chứng kiến được cái thẻ ngọc này, đã nói lên rằng ngươi đã phá được hai trận pháp đó. Công nhận là giỏi”
Lâm Vân nhìn tới đây, thật không biết nói gì cho phải. Hắn đúng là phá được trận pháp ẩn dấu, nhưng lại không có bản lĩnh phá trận pháp hộ tinh. Mà sao ngữ khí khắc trên cái thẻ ngọc này khác với ngữ khí trên cái thẻ trong tấm bia đá thế nhỉ? Hơn nữa, vị tiền bối kia đã mất ba trăm bảy mươi nghìn năm để xây dựng một hành tinh, Lâm Vân cảm thấy rất kinh ngạc. Lẽ nào người Tu Chân có thể sống lâu như vậy sao? Còn không tính là già?
Một tu sĩ Đại Thừa sống được một, hai vạn năm là giỏi rồi. Ba trăm bảy mươi nghìn năm? Lâm Vân tuyệt đối không tin có tu sĩ nào sống lâu như vậy. Trừ phi người đó đã là người của Tiên Giới. Hiện tại Lâm Vân đã biết có sự tồn tại của Tiên Giới. Nhưng nếu vị tiền bối kia đã là người trong Tiên Giới, thì ông ta còn phi thăng cái gì nữa? Lâm Vân chỉ có thể xem tiếp.
“Ta đến từ hành tinh Địa Nguyên, nhưng tu luyện chủ yếu ở Úy Tinh và Hạt Nguyên Tinh. Cho nên ở đây mới có ba truyền tống trận đi thông ba hành tinh. Hiện tại ta lần nữa phi thăng, cho nên hành tinh này không còn tác dụng gì với ta nữa rồi. Ngươi đã là người có duyên, thì cố gắng giữ gìn lấy. Nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ quay lại nhìn. Cực Mông lưu bút.”
Xem xong cái thẻ ngọc, Lâm Vân càng khó hiểu. Lần nữa phi thăng? Lẽ nào ông ta vốn đã là người của Tiên Giới? Đã là người của Tiên Giới rồi, ông ta có thể quay về kiểu gì? Không phải nói, ở giữa Tiên và Phàm không thể đi lại sao? Còn có vị đại năng này đã vất vả sáng tạo ra một hành tinh như vậy, tại sao lại không mang đi?
Tuy nhiên, qua lời của ông ta để lại, lúc ông ta lần nữa phi thăng thì bị người nào đó lừa gạt, chính xác hơn là ám toán, hình như là vì muốn lấy vật gì đó của ông ta. Nhưng cuối cùng có vẻ như kẻ đó đã không lấy được gì từ Cực Mông tiền bối.
Rốt cuộc là vật gì mà phải ám toán một vị đại năng như vậy? Tuy nhiên Lâm Vân cũng biết, có lẽ Cực Mông tiền bối đã chết. Nghĩ tới một đại năng như ông ta cũng bị người ám toán, Lâm Vân thật không biết nói gì cho phải. Vô luận là Tiên Giới, Tu Chân Giới hay là Phàm Nhân Giới, đều có mặt xấu mặt tốt.
Lâm Vân để cái thẻ ngọc xuống rồi lạy vài cái:
- Đa tạ Cực tiền bối đã ban tăng. Mặc dù tôi biết tiền bối đã bị hại, nhưng tôi cũng biết thực lực của mình chỉ có hạn, không thể vì tiền bối báo thù. Nếu như có cơ hội, tôi có thể thử xem.
Lâm Vân chỉ nói lời trong lòng mà thôi, chứ hắn sẽ không tìm hiểu sâu chuyện này. Một là vì hắn có được hành tinh của Cực Mông cũng là do tình cờ, chứ không phải là Cực Mông cố ý truyền cho hắn. Thứ hai là Lâm Vân cũng biết, một người mà Cực tiền bối không thể ngăn cản được, thì hắn càng không được.
Cực Mông đã tu luyện mấy trăm nghìn năm mà còn thua, nói chỉ Lâm Vân chỉ tu luyện mấy chục năm. Chẳng qua, nếu như có một ngày hắn vươn tới độ cao đó, hắn sẽ xem xét giúp đỡ ông ta.