Công Tước
Chương 1015 : Thật không biết xấu hổ
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Học lái xe cả buổi sáng, Cung Ngũ vô cùng chuyên tâm, không cần lo lắng cậu nhóc mập Bộ Tiểu Bát, thỉnh thoảng còn nhìn thấy Công tước đại nhân bể Bộ Tiểu Bát đứng ở cửa sau nhìn sang bên này.
Huấn luyện viên vẫn là người trẻ tuổi lần trước nên hợp tác rất thoải mái. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ lái rất tốt làm cho tròng mắt và quai hàm của những người huấn luyện viên khó tính trước đây suýt1thì rơi ra ngoài.
Học xong trở lại đại sảnh, bụng nhỏ của Bộ Tiểu Bát đã căng tròn. Cung Ngũ trừng to mắt: “Uống no rồi?” Bộ Tiểu Bát hài lòng mãn nguyện gật đầu: “Anh có sữa bột, rất ngon.” Cung Ngũ nhìn sang Công tước đại nhân. Công tước đại nhân mỉm cười với cô, nói: “Tiểu Ngũ không cần phải bận tâm, dù sao thì anh cũng rất rảnh rỗi không chuyện gì làm.” Cung Ngũ mím môi: “Cảm ơn anh Tiểu8Bảo.” Yến Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia: “Trưa này chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
Cung Ngũ: “Chúng ta về nhà ăn trưa là được.” Bộ Tiểu Bát đột nhiên giơ tay nói: “Tiểu Bát đã nói với anh rồi, phải đi ăn món ngon! Tiểu Bát muốn đi ăn món ngon!”
Cung Ngũ: “Tiểu Bát, không phải em đã no rồi à?”
Bộ Tiểu Bát ôm lấy cố Công tước đại nhân, nói: “Nhưng anh ấy đói rồi!”
Trong khoảng thời gian tiếp2theo, Bộ Tiểu Bát cứ như cậu nhóc ngọt ngào bị Công tước đại nhân tưới đường
mật lên người, câu nào cũng nói giúp cho Công tước đại nhân. Cung Ngũ muốn đưa cậu về nhà nên cậu liền nước mắt nước mũi ròng ròng, nói rằng biết bao nhiêu ngày rồi cậu mới được ăn một bữa ăn ngon nhưng chị lại không đồng ý, rõ ràng là anh trả tiền, tại sao chị lại không chấp nhận.
Cung Ngũ liếc qua liếc lại giữa Cung Cửu Dương và Tần Tiểu Ngư, trong lòng nghi ngờ, “Chú Út, mặt của chú Út bị cào rách rồi. Lỡ móng tay của Tần Tiểu Ngư có vi khuẩn thì mặt chú nhiễm bệnh rồi đấy. Nên thoa một ít cồn khử độc đi.”
Tần Tiếu Ngư giơ móng tay của mình lên: “Móng tay của tớ sạch như vậy, làm gì có vi khuẩn?”
“Móng tay dài đều có vi khuẩn, có rửa thế nào thì cũng còn dính lại một ít.” Yến Đại Bảo gật đầu với cô, lời lẽ đanh thép. Cung Cửu Dương cười lạnh: “Đã nói là đừng để móng tay dài như vậy, cho người ta không đau à?” Tần Tiểu Ngư: “Tôi cho anh rồi à?” Cung Cửu Dương: “Em chưa cào sao?” Hai người đối diện sợ thiên hạ không đại loạn nên đồng loạt chỉ vào mặt Cung Cửu Dương nói: “Đây là chứng cứ, chúng tôi là nhân chứng.” Tần Tiểu Ngư suýt thì bật khóc vì tức. Cung Cửu Dương xoa xoa mặt, cảm thấy hơi đau, hắn ta liền đi tìm người bôi thuốc khử trùng. Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: “Tần Tiểu Ngư, tiền của cậu có phải lấy lại được rồi không?” Tần Tiểu Ngư uất ức, nhìn Yến Đại Bảo rồi gật đầu, hít hít mũi, nói: “Lấy thì lấy được rồi.” Cung Ngũ: “Lấy lại được rồi?” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Chiều hôm nay vừa lấy lại được.” Cung Ngũ mỉm cười: “Chả trách, tớ đang suy nghĩ tại sao đột nhiên lại trở mình làm chủ.” Tần Tiểu Ngư như sắp bật khóc, “Tiền thì đòi lại được rồi, nhưng mà... nhưng mà.” Cung Ngũ nhìn cô ta chằm chằm, “Nhưng mà thế nào? Không phải trả cho cậu tiền giả đó chứ?” Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ: “Chú Út của cậu thất đức như vậy sao?” Cung Ngũ mím môi: “Cái đó... thì tớ nói vậy đó, ha ha ha ha...” Tần Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Gửi vào thẻ cho tớ, có lẽ không phải là tiền giả.” “Vậy thì nhưng nhị cái gì?” Cung Ngũ hiếu kỳ.
Tần Tiểu Ngư ủ rũ nói: “Nhưng mà anh ta nói bao cao su tớ bán hiệu quả không tốt, lại còn nói nhiều nhân viên của anh ta đã mang thai, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, đều là do tớ hại... còn nói đồ tới bán là hàng kém chất lượng... hu hu hu...”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo: “Vậy thì cậu lấy chứng cứ ra chứng minh đồ mình bán là hàng thật đi!”
Tần Tiểu Ngư tức giận giậm chân, “Tớ lấy bằng cách nào? Anh ta bảo tớ dùng bao cao su ngủ với anh ta một đêm để chứng minh, cậu nói xem có phải anh ta mặt dày quá rồi không? Hu hu hu hu...”