Công Tước
Chương 1017 : Iq thật đáng lo ngại
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Ăn xong, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo định ra về. Nhân lúc Cung Cửu Dương đi quẹt thẻ, Cung Ngũ vội vàng nhắc nhở Tần Tiểu Ngư: “Mau mau trở về ký túc xá ngoan ngoãn tiếp tục việc kinh doanh nhỏ
của cậu đi! Tớ nói1cho cậu biết, cậu đừng hi vọng kiếm được tiền từ trên người chú Út, cậu không kiếm được đồng nào thì không nói, đã vậy còn để chú Út dùng miễn phí bao cao su của cậu, cậu tự nói xem, có phải đã lỗ vốn8rồi không?”
Tần Tiểu Ngư khóe môi run cầm cập, “Tớ... tớ... tớ phải cắn chết anh ta!”
Yến Đại Bảo nhân cơ hội bồi thêm: “Giết người là phạm pháp, Tần Tiểu Ngư này, xảy ra chuyện thì phải bình tĩnh, không được manh động!” Cung Ngũ gật2đầu, tán thành với Yến Đại Bảo: “Cậu ấy nói đúng, giết người là phạm pháp, cậu ngốc thế?” Tần Tiểu Ngư mím môi.
Cung Ngũ vỗ vỗ lên vai cô ta: “Tóm lại, tiền đã đến tay rồi, hãy xem chuyện bị lừa lên giường là một4bài học kinh nghiệm, mau mau trở về ký túc xá, đừng có chui lên giường của sói.” Tần Tiểu Ngư nắm tay lại, thận trọng gật đầu: “Tớ biết rồi!” Rồi xoay người định bỏ đi.
Cung Ngũ vội vàng gọi cô ta lại: “Cậu không thể bỏ đi như vậy, cậu phải khách sáo nói lời tạm biệt với chú Út chứ, bằng không chú ấy sẽ đòi tiền cậu đấy, hoặc không thì lại tìm chuyện khác để lừa cậu. Cậu phải để chú ấy biết rằng cậu ra đi trong trạng thái bình thường, không phải quyết liệt bỏ đi. Cậu phải thông minh một chút.”
Tần Tiểu Ngư hít hít mũi, “Tớ biết rồi.”
Đợi Cung Cửu Dương đi ra, Tần Tiểu Ngư quả nhiên ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện: “Cảm ơn sự chiếu cố của anh Cung. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải cùng cả bọn Tiếu Ngũ ra về, Tiếu Ngũ có xe nên sẽ cho tôi đi nhờ một đoạn, tôi sẽ trở về ký túc xá.” Cung Cửu Dương nhìn cô ta một cái, không trả lời, nhìn sang Cung Ngũ: “Cháu gái và cô Yến muốn trở về à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, đã không còn sớm, cháu sợ mẹ cháu lo lắng, tạm biệt chú Út. À, cháu đã hứa cho Tần Tiểu Ngư đi nhờ một đoạn, chú Út không cần lo lắng cho cậu ấy.”
Tần Tiểu Ngư đứng sau lưng Cung Ngũ, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, tôi đã nói với Tiểu Ngũ rồi.” “Là vậy à?” Cung Cửu Dương chọc chọc lỗ tai, nói: “Vậy chiếc xe đạp tồi tàn kia em không cần nữa à?” Tần Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt, nói: “Cần chứ! Không được rồi, Tiểu Ngũ, tớ phải tự đạp xe đạp của mình về mới được!”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo suýt chút rơi quai hàm.
Cung Cửu Dương xoay người, vẫy tay chào Cung Ngũ: “Cháu gái, chú đi đây!” Tần Tiểu Ngư ngoan ngoan đi theo phía sau.
Cung Ngũ giơ tay ra, run cầm cập chỉ theo bóng dáng của Tần Tiểu Ngư, hỏi Yến Đại Bảo: “Có phải cậu ấy đi cùng chú Út không?”
Cung Ngũ: “Nếu anh Tiểu Bảo đã không có chuyện gì thì tôi về trước đây, đợi ngày mai khi nào có thời gian thì tôi sẽ đưa Tiểu Bát đến.”
Yến Đại Bảo có chút sốt ruột: “Tiểu Ngũ, cậu muốn về à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, muộn rồi, phải về nhà thôi, nếu không mẹ tớ sẽ lo lắng.”
“Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân nói: “Không cần đưa Tiểu Bát đến, ở đây dù sao cũng là bệnh viện, Tiểu Bát vẫn còn là trẻ con. Anh chỉ bị cảm mạo thông thường, chỉ là mami hơi căng thẳng, hoặc có lẽ đã quen với việc anh chưa từng bị bệnh. Đợi anh khỏe lại, anh sẽ đến thăm Tiểu Bát.”
Cung Ngũ chu môi, gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Đại Bảo!” Hòa Húc đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo cháu ra đây, bác có đồ chơi rất vui muốn cho cháu đây!” Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài: “Bác Hòa, là đồ gì thế?” Hòa Húc dẫn Yến Đại Bảo đi xem đồ chơi mà ông ta mang về. Tào Khang bước vào thì ném bản báo cáo ông ta đang cầm vào tay Cung Ngũ, “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu Phí!”
Nói xong thì ông ta xoay người bỏ đi. Cung Ngũ nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay, đưa đến cho Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo báo cáo kiểm tra của anh, anh xem đi.”
Công tước đại nhân cầm lấy, “Ừ.” Anh lật ra xem, cúi đầu nói: “Lúc đầu khi Tiểu Ngũ sống trong phủ Công tước, một vài chỉ số của em cũng có chút bất thường.”
Cung Ngũ ngẩng đầu: “Ý anh là sao? Tôi bị bệnh à?”
“Không phải.” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Bị bệnh là căn phòng trong phủ Công tước, vì anh và Tiểu Ngũ ở cùng nhau nên căn phòng bị bệnh đó cũng ảnh hưởng đến anh và Tiểu Ngũ. Sau đó Tiểu Ngũ rời khỏi, cơ thể cũng dần dần hồi phục lại bình thường.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Thời gian anh ở trong phủ Công tước khá dài nên tình trạng của anh sẽ nghiêm trọng hơn, nhưng hiện giờ chỉ số cũng đang hồi phục lại bình thường. Đó là lý do mà anh mới dám nói với Tiểu Ngũ rằng anh có thể sống rất lâu.”