Công Tước

Chương 1025 : Thỉnh giáo nhầm người rồi

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Cung Ngũ và ba Yến Đại Bảo thảo luận vẫn đề này một lúc lâu, đến tận lúc Lam Anh và Yến Đại Bảo dẫn Bộ Tiểu Bát xách nguyên liệu nấu ăn quay về.



Cùng vào nhà với bọn họ còn có Công tước đại nhân vốn đợi ở bên ngoài.



Vừa vào nhà Bộ Tiểu Bát đã long trọng giới thiệu khách mình mời: “Chị, em mời anh cùng ăn cơm với chúng ta!”



Cung Ngũ: “...”



Đây là nhà em à? Sao em lại không biết xấu hổ mời người đến nhà người khác1ăn cơm như vậy? Một chút kiến thức xã hội cũng không có, sau này đối nhân xử thế thế nào? Xem ra liên quan đến phương diện này, Cung Ngũ cảm thấy sau khi trở về cần phải giảng giải cho Bộ Tiểu Bát một chút.



Cô nhìn Bộ Tiểu Bát, không biểu dương.



Bộ Tiểu Bát đi đến trước mặt Cung Ngũ, ngước cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to long lanh nhìn cô, “Chị, Tiểu Bát làm có tốt không?”



Cung Ngũ trợn mắt: “Khụ khụ, Tiểu Bát, nếu như là chị xinh8đẹp mời thì thích hợp hơn.”



Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Chị xinh đẹp cũng nói rồi!”



Cậu cũng mở miệng mời rồi, chẳng lẽ Lam Anh lại nói không thể? Chắc chắn chỉ có thể hùa theo nói được.



Cung Ngũ thật sự phục cậu.



Bây giờ cô nghi ngờ sâu sắc, tối nào Tiểu Bát cũng bị người trộm đưa đi, có phải là đều đưa đến chỗ Yến Hồi không, không phải vẫn luôn nghe nói ở Thanh Thành có mười mấy cô gái đẹp đã bị Yến Hồi ngủ với quá nửa rồi2à? Như vậy có thể thấy ở phương diện trai gái người này háo sắc thế nào, bây giờ Bộ Tiểu Bát càng ngày càng... cái đó



Trước kia muốn chị xinh đẹp bế, chỉ đơn thuần là vì thích, chuyện này trở về, Cung Ngũ cảm thấy Bộ Tiểu Bát muốn chị xinh đẹp bế hoàn toàn là vì muốn cọ vào bộ ngực mềm mại của người ta. Nghĩ đến điều này, Cung Ngũ đặc biệt ghét bỏ Bộ Tiểu Bát, cũng không muốn bế nhóc mập kia lắm nữa.
Cung Ngũ vẫy Bộ Tiểu Bát. Cậu bé chu cái miệng nhỏ tủi thân chạy qua đó, nhào vào trong lòng Cung Ngũ, “Chị...”



Cung Ngũ dỗ cậu: “Tiểu Bát không sợ, chủ Yến là người rất tốt, tại sao Tiểu Bát phải sợ? Chú Yến nói như vậy là nói với những đứa bé không nghe lời kia, chỉ cần Tiểu Bát ngoan là chủ Yến sẽ rất thích Tiểu Bát.”



Yến Đại Bảo đã chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, “Ba, không được bắt nạt Tiểu Bát!”



Yến Hồi ghét bỏ: “Một quả bóng thịt mà cũng xứng à?” Yến Đại Bảo vội xoa đầu Bộ Tiểu Bát, an ủi: “Tiểu Bát đừng sợ, từ trước đến nay ba chị không bắt nạt trẻ con.”



Bộ Tiểu Bát vừa nghe thấy thể tròn xoe mắt hỏi: “Thật không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Thật, chị hiểu rõ ba chị nhất. Bộ Sinh vẫn luôn bắt nạt em, nhưng ba chị từ trước đến nay đều không bắt nạt chị, cũng không bắt nạt trẻ con, có đúng không?”



Bộ Tiểu Bát tố cáo: “Ba xấu!”.



Yến Đại Bảo thành công khiến Bộ Tiểu Bát không còn sợ nữa, một lát sau cậu bé lại ngước đầu lên gọi Yến Hồi: “Ông nội!” Lúc mọi người chuẩn bị ăn trưa thì Công tước đại nhân rời đi. Đi đến cửa, anh lại quay đầu nhìn Cung Ngũ, dừng một chút, không nói gì rồi đi luôn.



Yến Đại Bảo chỉ cửa nói: “Anh đi mất rồi!”



Yến Hồi thờ ơ như không: “Thằng nhóc con quái đản, đường tắt không đi lại cứ phải lăn qua lăn lại, đáng đời!”



Cung Ngũ nhìn ông ta: “Chú Yến, người trong cuộc là cháu vẫn còn ở đây, chủ nói đường tắt, cháu biết đấy.” Yến Hồi liếc cô, nói: “Biết thì làm sao? Mày còn có thể cắn ông đây một miếng à? Ông cắt lưỡi mày!”



Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát và Yến Đại Bảo đồng thời nhào qua: “Không được cắt!” “Ba, ba không được bắt nạt Tiểu Ngũ, con sẽ nổi giận!” Yến Đại Bảo hô to, “Tiểu Ngũ là bạn thân nhất của con, nếu như ba như vậy, con sẽ không thèm để ý đến ba nữa!” Yến Hồi há hốc mồm: “Ông đây chỉ nói thế thôi, Yến Đại Bảo con lại nói như vậy, ông đây không muốn sống nữa! Ông đây về sẽ treo cổ ở cửa phòng con, ông đây không sống nữa!”.



Sau đó, hai ba con bọn họ nghiêm túc tiến hành nghiên cứu thảo luận cái vấn đề treo cổ ở cửa phòng Yến Đại Bảo này rất lâu. Cung Ngũ ở bên cạnh thở dài, Bộ Tiểu Bát im lặng tụt khỏi người Yến Đại Bảo, lại lần nữa trèo vào lòng Cung Ngũ.