Công Tước

Chương 1028 : Đánh nhau

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Cung Ngũ ôm túi xách tay dùng để đựng đồ ăn vặt vào lòng, nhìn anh một cái, sau đó ngồi xuống, cúi đầu thắt dây an toàn.



Vé máy bay là Bộ Sinh sai người đặt ở khoang hạng1nhất. Cung Ngũ mang đồ ăn vặt theo chính là vì để lúc buồn chán sẽ ăn, vốn dĩ vô cùng hào hứng trở về Gaddles, hoàn toàn không hề nghĩ Công tước đại nhân cũng đây.



Cô đắp chăn,8nhắm mắt lại, ngả ghế ra đằng sau một chút, dựa nửa người vào ghế, dáng vẻ như đang nói “Tôi không có ý định nói chuyện gì với anh hết”. May mà Công tước đại nhân cũng không2định làm phiền cô, mặc dù hai người ngồi cùng hàng với nhau nhưng đều không có ý bắt chuyện. Bên cạnh còn có những hành khách khác đang lên máy bay, cô ngủ bấy giờ cũng quá sớm.



Trước4khi máy bay cất cánh, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến nhắc nhở Cung Ngũ, bảo cô đợi máy bay cất cánh ổn định rồi hãy nghỉ ngơi.



Cung Ngũ chỉ đành ngồi thẳng lên. Lần nào đến lúc máy bay cất cánh cô cũng đều có chút căng thẳng, nhưng chuyện mất mặt như vậy chắc chắn cô sẽ không nói, giải pháp giải quyết căng thẳng phần lớn là ăn.



Lúc máy bay lăn bánh, Cung Ngũ đã cầm một túi bánh quy cuộn, lôi từng cái ra nhét vào miệng. Khi máy bay lao lên trời, Cung Ngũ căng thẳng nghiến răng nghiến lợi nhai bánh.



Nhưng bánh quy cuộn khô quá, cô không cẩn thận bị sặc ho khù khụ. Cô vội vàng cho tay vào trong túi xách xem có gì uống không, sờ một vòng vẫn không sờ thấy gì, mới nhớ ra mình không đem theo nước. Cung Ngũ suýt nữa bật khóc.



“Khụ khụ...” Đang ho dữ dội thì một chai nước in hình doraemon xuất hiện trước mặt, Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn, Công tước đại nhân nói: “Uống một ngụm đi.”



Cung Ngũ vừa ho sặc sụa, vừa vội vàng nhận lấy chai nước uống.



Hình như bánh quy cuộn khiến cổ họng bị sít lại, vụn bánh mắc ở cổ, vẫn có chút không thoải mái, cô vội vàng uống thêm hai ngụm nước nữa sau đó thở dài một hơi.



Vừa mới thả lỏng, bánh quy cuộn đặt trên đùi cô đã lăn lông lốc từ trong túi rơi ra ngoài. Cung Ngũ lúng ta lúng túng đỡ lấy cái túi, hy sinh tại chỗ mấy mấy cái bánh quy cuộn. Cung Ngũ tức giận... cảm giác y như gặp năm hạn.



Một tay cầm chai nước chưa đậy nắp, một tay cầm bánh quy cuộn, máy bay lại đang gào thét phi lên cao. Cung Ngũ thật sự tức chết rồi, đùa cái gì thế hả, rõ ràng là lúc cô có một mình thì cái gì cũng ổn cả, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Đây là làm trò cho Công tước đại nhân xem à?



Cô đang chán nản, Công tước đại nhân đã nhận lấy cái chai nước trong tay cô, vặn nắp lại đặt vào vị trí cố định, nói với cô: “Không sao, Tiểu Ngũ không cần căng thẳng, lát nữa sẽ có người qua đây dọn dẹp.” Cung Ngũ nhìn anh rồi gật đầu, “Cảm ơn anh Tiểu Bảo.”
Cô im lặng một lúc, hoàn toàn không biết nói cái gì, rồi lẳng lặng ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào. Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ quay đầu lại: “Vâng? Có chuyện gì sao anh Tiểu Bảo?” Công tước đại nhân lắc đầu, ý là không có gì, sau đó lại nói: “Có lúc, anh thật sự hy vọng tiểu Ngũ không đặc biệt như vậy.”



“Tôi đặc biệt sao?” Cung Ngũ mù mờ, “Đâu có, tôi chỉ là người bình thường.” “Không, Tiểu Ngũ rất đặc biệt.” Công tước đại nhân nói, “Chỉ là Tiểu Ngũ không biết mà thôi.”



Cung Ngũ mím môi nhìn anh, thật ra trong lòng vẫn có chút đắc ý, dù sao trên đời này ai được khen mà chẳng vui. Cô gật đầu: “Được rồi, anh Tiểu Bảo nói tôi đặc biệt, vậy tôi đặc biệt là được.” Sau này có thêm một ưu điểm để tự khen ngợi mình, đối với chuyện này, Cung Ngũ tỏ vẻ rất hài lòng. “Anh hy vọng Tiểu Ngũ không đặc biệt, nhưng người anh thích lại là một Tiểu Ngũ đặc biệt đến thế.” Công tước đại nhân nhẹ giọng nói: “Phải làm thế nào mới tốt đây?”



Cung Ngũ cảnh giác nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo anh có ý gì?”



Công tước đại nhân lắc đầu: “Chỉ là phát biểu chút cảm khái đối với thất bại của anh mà thôi, Tiểu Ngũ không cần căng thẳng đến thế.”.



Cung Ngũ mím môi: “Đây không phải là chuyện căng thẳng hay không căng thẳng.” Cô không nhịn được nói: “Anh Tiểu Bảo, trước đó chú Yến nói cái gì tôi vẫn còn nhớ cả, anh đừng có mà cậy mạnh bức hiếp, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!”



Công tước đại nhân đầu tiên là kinh ngạc ngẩn ra, sau đó anh cúi đầu cười: “Tiểu Ngũ coi anh là loại người gì chứ? Nếu như Tiểu Ngũ không đồng ý, sao anh lại làm cái chuyện như vậy được?”



“Thật không?” Cung Ngũ hỏi. Công tước đại nhân gật đầu: “Thật. Có lẽ anh không phải là người tốt đúng nghĩa, nhưng lúc đối diện với Tiểu Ngũ, anh là người tốt thật sự.”



Cung Ngũ chu môi, không tiếp lời, nhưng vẫn tuyệt đối không buông lỏng sự cảnh giác trong lòng. “Đề nghị trước đó của anh với Tiểu Ngũ ở Thanh Thành, Tiểu Ngũ có đồng ý cho anh một câu trả lời không?” Công tước đại nhân hỏi.



Cung Ngũ hơi khựng lại, sau đó nhớ ra anh hỏi cái gì rồi, cô mím môi, nói: “Thật ra... tôi vẫn chưa nghĩ xong. Mấy ngày hôm nay Tiểu Bát đi học quấy suốt nên chưa nghĩ cẩn thận, về tôi nghĩ xong sẽ nhắn tin cho anh Tiểu Bảo, được chứ?” Hiển nhiên Công tước đại nhân không hề gấp, nói anh muốn hỏi kết quả, không bằng nói là anh muốn tìm đề tài nói chuyện với cô.



Cả đường hai người cứ chậm rãi nói chuyện như vậy nói chuyện như vậy. Đối với Công tước đại nhân mà nói, bây giờ Cung Ngũ có thể hòa nhã nói chuyện với anh, không quyết liệt đến nỗi không muốn nhìn anh lấy một cái như trước đó đã là tình trạng rất khó có được rồi, nhưng cứ nghĩ nếu như trong lòng cô yên lặng như nước, lại làm cho anh có chút bất an.



Anh hy vọng có thể ôn hòa nói chuyện với cô, như vậy còn khiến anh yên tâm hơn vô vọng hết lần này đến lần khác.