Công Tước

Chương 1041 : Người quen

Ngày đăng: 18:23 30/04/20


Nói xong không lâu, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: “Phòng đối diện...”



Cung Ngũ mở cửa ra, thấy Dung Trần đang xoắn chân lại, sắc mặt tái nhợt, thảm thiết nhìn Cung Ngũ, nói:1“Phòng đối diện... không biết là tôi ăn phải đồ gì hỏng, hình như lại bị đau bụng rồi...”



Cung Ngũ: “...”



Cô vừa mới nói với Lý Tư Không như vậy, sự xui xẻo của anh8ta lại đến rồi, thật là quá thảm.



Cô mím môi, “Đau bụng thì anh đến nhà vệ sinh đi.”



Dung Trần run môi, nước mắt nước mũi chảy ra: “Tôi biết... nhưng mà... mới chỉ có2một lát thôi, đã không còn gì mà đi nữa rồi. Phòng đối diện, cô nhìn tôi có gầy đi không?”



Cung Ngũ mím môi: “Vẫn tạm, hình như gầy đi chút...”



Dung Trần khom người ngẩng4đầu lên nhìn cô, “Cô nói xem liệu có phải là tôi mắc bệnh nặng gì, cho nên mới đau bụng điên cuồng không?” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Anh thử nghĩ lại xem có phải là tối nay anh đã ăn đồ gì không hợp với dạ dày không? Chúng ta ăn đồ khác nhau, tôi đâu có bị làm sao.”



Lý Tư Không căn bản không quay lại nhìn anh ta, cao ngạo giống như husky uy nghiêm.



Dung Trần ôm bụng, khom người đi về ký túc xá, khó khăn lắm mới bò được lên giường, nằm bẹp, lầm bầm: “Tôi sắp chết rồi... chắc chắn là tôi sắp chết rồi... tôi bỏ mạng ở nơi đất khách quê người...”



Cung Ngũ mím môi, không còn gì để nói.




Dung Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu: “Phòng đối diện, cô nói như vậy khác gì không nói hả? Tôi đây chính là bị đánh mà vẫn phải chịu rồi!”



Anh ta cố gắng giơ tay chỉ cửa, nói: “Cái tên Lý... Lý... Lý gì kia...” Anh ta giơ tay vỗ đầu, nhìn như không nhớ ra nối.



Cung Ngũ trợn mắt: “Lý Tư Không! Tôi thật phục mấy người các anh rồi đấy, đúng là thần kinh, cứ phải như vậy mới cảm thấy có thể đả kích đối phương đúng không? Anh ngoan ngoãn đợi ở đây đi, tôi phải đi tiếp khách đây.” Nói xong Cung Ngũ đi luôn, mặc kệ Dung Trần nằm bò trên giường kêu rên. Quay lại ký túc xá, Lý Tư Không đang ngồi ở trước bàn học đọc sách của Cung Ngũ, nghe thấy tiếng cô đi vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên nói một câu, “Đồ keo kiệt, cô có thể đọc hiểu chỗ sách này à?”



“Tôi chính là học những thứ này, đọc không hiểu thì để ở đây làm gì?” Cung Ngũ cạn lời.



Lý Tư Không kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đồ keo kiệt, cô chắc chắn cô đọc hiểu nội dung ở mức độ này à?”



Nếu như anh ta nhớ không lầm, đồ keo kiệt này là một sinh viên dốt! Hồi đó tùy tiện nói mấy từ đơn với cô, cô cũng mơ màng, nếu như dùng ngoại ngữ mắng cô, cô sẽ trưng vẻ mặt bị bắt nạt ra trừng lại, bởi vì nghe không hiểu, cô cũng chỉ có thể biến bừa tiếng Trung cãi lại. Cung Ngũ trợn mắt, nói: “Đương nhiên là đọc hiểu rồi. Tôi ở Gaddles hơn ba năm, cộng thêm năm nay là bốn năm, nếu như tôi đọc không hiểu thì tôi đến làm gì? Thật sự để lăn lộn qua ngày à?” Lý Tư Không chặc lưỡi, dựng ngón tay cái lên với Cung Ngũ, nói: “Đồ keo kiệt, ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn. Chỉ cần không phải chém gió là được, bội phục!” Cung Ngũ hếch cằm lên, giống như con gà trống con kiêu ngạo, “Đương nhiên!” “Đúng rồi, tôi có thể hỏi chút không, lời vừa rồi cái tên làm màu đó nói là có ý gì?” Lý Tư Không hỏi: “Chính là nói là người yêu cũ của nhau ấy?”



Cung Ngũ nói: “À, đợt kỳ nghỉ tôi và anh ta yêu nhau, có điều chưa kết thúc kỳ nghỉ đã chia tay rồi.” “Tôi.” Lý Tư Không run rẩy giơ tay lên, chỉ Cung Ngũ, nói: “Đồ keo kiệt! Không ngờ cô lại là người như vậy!” “Tôi làm sao?” Cung Ngũ trợn mắt, “Anh làm gì thế hả?”



Lý Tư Không giơ ngón tay cái lên chỉ vào mình, tức giận nói: “Cô nói xem! Cô dùng đôi mắt ngu xuẩn của mình nhìn cho rõ đi, ông đây thua kém tên ca sĩ khốn kiếp kia chỗ nào hả? Cô tìm tên xấu xí cũng không chịu đồng ý ông đây? Cô đặt ông đây ở chỗ nào hả?” Cung Ngũ trợn mắt: “Vợ bạn không thể đụng. Dù sao tôi cũng từng là vợ chưa cưới của anh Tiểu Bảo, anh tức giận như vậy là vô lý. Cho dù tôi không ở bên anh Tiểu Bảo, cũng không thích hợp ở bên anh, nếu không anh em các anh bất hòa, không phải tôi trở thành tội nhân à?”



“Cho nên cô tìm tên xấu xí để chọc tức Tiểu Bảo?” Lý Tư Không suýt nữa tức hộc máu, “Cô tìm tôi còn mạnh hơn tìm tên xấu xí đó! Tôi không đẹp trai, không cao to uy mãnh hơn anh ta à? Mắt mũi có kiểu gì thế? Tôi xem thường cô!”



Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu hai Lý, tôi từ chối nhận sự xem thường của anh.”