Công Tước
Chương 105 : Giữ lại làm kỉ niệm 3
Ngày đăng: 18:12 30/04/20
Yến Đại Bảo trộm nhìn cô một cái: “Tiểu Ngũ, cậu sao thế?”
Cung Ngũ mím môi: “Tớ còn có thể thế nào? Tớ đang lo lắng liệu có phải nộp tiền thi lại không?”
Yến Đại Bảo buồn bã cùng cô: “Vậy phải làm thế nào?”
“Không phải cậu nói tiếng Anh của cậu rất tốt sao?
Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tớ có thể dạy cậu.”
“Dạy rất phiền phức, lại còn mất nhiều thời gian. Lúc thi hai đứa mình ngồi gần nhau, đến lúc đó cậu làm xong rồi thì nhớ cho tớ chép.”
Yến Đại Bảo: “...”
Lam Anh: “...”
Cung Ngũ: “Vẻ mặt này của hai cậu là ý gì?”
Lam Anh trầm mặc quay đầu, nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng, Yến Đại Bảo mím môi: “Tiểu Ngũ, cậu như vậy thì mẹ cậu nhất định sẽ khinh thường cậu.”
Cung Ngũ vỗ vai cô: “Mẹ tớ không ghét bỏ là được, mục tiêu của mẹ tớ chính là yêu cầu tớ không được thi lại.”
“Nếu cậu đang chép mà bị bắt được, không được tốt nghiệp nữa thì sao? Mẹ cậu nhất định sẽ đánh đòn cậu!”
Cung Ngũ chút lo lắng, đúng vậy, chẳng may bị bắt thì sao đây?
Lúc tan học, Lý Tư Không nói lời giữ lời, lại đến đón hai cô đi ăn, trên đường hình như nghĩ đến cái gì đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, đồ keo kiệt, cô với cái tên vị hôn phu tiểu bạch kiểm kia... vẫn thành chứ?
Cung Ngũ: “Thành cái gì? Xong rồi.”
Yến Đại Bảo: “Xong rồi? Với cái người tên Bộ Sinh kia sao? Xong rồi sao?”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, sao tớ cứ cảm thấy cậu rất vui vẻ?”
Yến Đại Bảo vẻ mặt nghiêm túc: “Đâu có, tớ rất đồng tình với cậu. Tiểu Ngũ, cậu đừng buồn, đàn ông trên đời này nhiều lắm.”
Cung Ngũ buồn bã thở dài một hơi: “Đã hủy bỏ hôn ước rồi, nhà tớ cũng đã thông báo với bên ngoài rồi.”
Con gái của Yến Hồi đại giá quang lâm, mọi người đều đến chào hỏi: “Cô Yến!”
Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Bánh Bao đâu?”
Lý Tư Không vội vàng chạy tới: “Yến Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo vênh mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ngẩng cao: “Tớ nhớ anh Bánh Bao rồi. Tiểu Ngũ, cậu với anh Màn Thầu đi ăn cơm trước, tớ đi tìm anh Bánh Bao xong sẽ quay lại.”
Lý Tư Không: “Yến Đại Bảo, lần sau em tìm anh trai anh được không?”
“Không được! Em muốn gặp ngay bây giờ.”
“Em có muốn anh mời khách nữa không?” Lý Tư Không trừng mắt.
Yến Đại Bảo trả lời: “Em cũng đã đến Tuyệt Địa rồi, anh Bánh Bao mời cũng giống nhau thôi.”
Cung Ngũ giục: “Yến Đại Bảo muốn đi tìm người thì để cậu ấy đi, tôi muốn xem chỗ này có thứ gì vừa đắt vừa ngon.”
Không còn cách nào khác, Lý Tư Không đành đi cùng cô trước, còn Yến Đại Bảo chạy đi gõ cửa phòng Lý Nhất Địch.
“Vào đi.”
Yến Đại Bảo mở cửa: “Anh Bánh Bao!”
Lý Nhất Địch đứng dậy đón: “Đại Bảo? Sao em lại đến đây? Đi một mình à?” Rồi kéo ôm cô vào lòng: “Bảo Bảo ngoan lắm!”
Yến Đại Bảo đẩy anh ra: “Em đi cùng với anh Màn Thầu, anh ấy nói mời em với Tiểu Ngũ ăn cơm.”
Lý Nhất Địch nhíu mày: “Nó mời khách? Giờ nó ở đâu?”
Yến Đại Bảo vừa nghe câu này, lập tức ủy khuất kể tội: “Anh Bánh Bao, anh Màn Thầu bắt nạt em!”
“Dám bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta. Đi, anh Bánh Bao giúp em xả giận.”
Yến Đại Bảo vội vàng kéo tay Lý Nhất Địch, hùng hổ đi tìm Lý Tư Không.