Công Tước
Chương 1052 : Phòng ơi là phòng!
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Đến khi tan học vẫn chưa có kết quả đánh giá.
Cung Ngũ rất quan tâm, vừa tan học đã chạy đến phòng hiệu trưởng nghe ngóng kết quả.
Đúng lúc giáo viên phụ trách làm thủ tục hoàn tiền ký túc xá cho cô nhìn thấy: “Em đã lấy lại tiền ký túc xá rồi cơ mà.”
Cung Ngũ gãi đầu:1“Em thấy ở ký túc xá rất an toàn, hơn nữa còn thuận tiện. Hàng ngày không phải dậy sớm, như vậy cũng rất tốt.”
Đó là lời nói thật lòng, ở phủ Công tước cũng rất tốt, nhưng khi ở phủ Công tước cô phải dậy sớm, điều đó khiến cô thực sự thấy phiền lòng. Mùa hè còn8đỡ, đến mùa đông thì thực sự không thể chịu được.
Vẫn chưa hỏng được kết quả cuối cùng, Cung Ngũ rất buồn phiền.
Buổi tối tan học, xe của phủ Công tước dừng bên ngoài cổng trường. Khi Cung Ngũ ra khỏi cổng trường, lái xe đánh xe tới: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward đang đợi cô trong xe.”
Cung Ngũ2liếc nhìn anh, rồi nói với Dung Trần ở bên cạnh: “Tôi đi đây, anh cũng đừng đi theo tôi nữa. Tạm thời tôi chưa tìm được chỗ khác để ở, chỉ có thể đến phủ Công tước ở tạm, anh thì cũng chỉ ở được ở chỗ đại sứ quán thôi, cho dù ký túc xá vẫn ở4được thì anh cũng chưa được vào ở. Thôi, tôi đi đây.”
Dung Trần đứng yên tại chỗ, nhìn theo xe Công tước đại nhân đưa Cung Ngũ rời đi, cho đến khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt. Sau khi lên xe, Cung Ngũ hỏi Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, kết quả thế nào rồi?” Công tước đại nhân cười nói: “Ở giữa mức đạt chuẩn và không đạt chuẩn. Cho nên đội ngũ đánh giá còn đang tranh luận, nếu không đã sớm công bố thông tin rồi. Bây giờ nội bộ chia thành hai quan điểm, một bộ phận cảm thấy vẫn ở được, một bộ phận cảm thấy không ở được nữa, nên vẫn chưa chốt hạ được.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Ở giữa mức ở được và không ở được à, đúng là hơi bị rắc rối rồi.” Cô trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên làm thế nào, nghĩ ngợi một lúc cô mới nói tiếp: “Nhưng mà... tôi cảm thấy điểm giới hạn này hơi nguy hiểm... dù sao thì cũng là chuyện liên quan đến mạng người.” Cô liếc nhìn anh, nói: “Anh Tiểu Bảo.”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn cô, đáp lại: “Hả?” Cung Ngũ nhe răng cười với anh: “Chuyện liên quan đến mạng người, anh Tiểu Bảo có thể đưa ra ý kiến, tôi cảm thấy có khi nào mấy người đó có vì tiết kiệm tiền mà làm ra những chuyện sống chết mặc bay không?”
Lý Tư Không trợn mắt, nuốt miếng thịt bò vào miệng, nói: “Có gì mà không muốn chứ, vừa muốn tiết kiệm tiền, vừa muốn cái gì cũng tốt, thì làm gì còn chỗ nào tốt hơn phủ Công tước nữa đâu? Bảo, tốt xấu gì thì cậu cũng phải nể mặt đồ keo kiệt là bạn của tôi, thu ít tiền thôi, đừng có nhiều quá, cô ấy lấy lại tiền ký túc xá là vì muốn tiết kiệm tiền mà. Đổ keo kiệt, cô nói xem có đúng không nào?” Công tước đại nhân gật đầu: “Tiểu Ngũ ở đây miễn phí cũng được, nếu Tiểu Ngũ có thể trả một chút thì đương nhiên anh còn vui hơn rồi.”
Cung Ngũ hỏi: “Vậy... bao nhiêu tiền?”
Bàn tay đang nắm lấy bộ đồ ăn của Công tước đại nhân hơi khựng lại một chút, rồi lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cung Ngũ, cười nói: “Đây là thị trấn Enjoy, cách trường Tiểu Ngũ học và cung điện một giờ xe chạy. Tiểu Ngũ xem thế này có được không, Tiểu Ngũ ở đây chỉ cần trả tiền bằng một nửa tiền ở ký túc xá ở trường, một nửa chi phí này bao gồm cả tiền ăn của Tiểu Ngũ luôn, như vậy Tiểu Ngũ thấy ổn không?”
Cung Ngũ chợt ngẩng đầu lên, “Có thật không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Thật chứ.”
Cung Ngũ nuốt nước bọt: “Như vậy thì anh Tiểu Bảo lỗ quá.”
Công tước đại nhân cười: “Nếu như Tiểu Ngũ không ở lại thì phòng vẫn trống, không được một đồng tiền nào hết, chắc là còn lỗ hơn ấy chứ.”
Trong lòng Cung Ngũ đang nhảy nhót tưng bừng, màu đồng ý đi đồng ý đi... nhưng mặt khác cô lại đang băn khoăn, liệu có những thứ như là di chứng bệnh xấu gì đó không nhỉ? Lý Tư Không mất kiên nhẫn: “Lẩm bẩm cái gì thế? Lấy tiền ra! Đã hội một nửa cho cô rồi, vẫn còn không vừa lòng. Cô nói xem, liệu cô có tìm được phòng nào có người cho cô ăn cơm giặt quần áo cho cô không hả?” Đập bàn đứng lên: “Giao dịch Xong!”
Cung Ngũ: “...” Sau đó gật đầu, “Được thôi, giao dịch xong!” Thực sự hết cách rồi, ký túc xá trường học không xây lại thì cô không dám ở, cho dù có xây lại chắc cũng không đến lượt cô ở, mà xây lại thì cũng rất lâu, có lẽ cô tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc đã ở được cũng nên.
Chỗ Dung Trần cũng không còn hy vọng gì nữa, tiền phòng bên ngoài thì quá đắt, cô quá mơ mộng nên đã tự đào bẫy chính mình.