Công Tước
Chương 1057 : Em yêu anh, giống như anh yêu em vậy
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Khi anh nói những lời đó, anh vẫn ung dung bình tĩnh như thể đó là lẽ đương nhiên, giống như hai người từng trò chuyện trước đây.
Cung Ngũ bỗng nhiên cảm thấy nói chuyện trong môi trường quen thuộc như1vậy luôn khiến người ta có ảo giác như được quay trở lại trước kia.
Mỗi lần Công tước đại nhân hỏi cô “có phải không?”, “có đúng không?”, cô đều sẽ vô thức muốn cho anh một câu trả lời khẳng8định, dù sao thì đó cũng là thói quen đã hình thành suốt ba năm qua.
Cùng một người, cùng một môi trường, thứ duy nhất không giống chính là sự cuồng nhiệt Cung Ngũ đã từng dành cho Công tước đại2nhân giờ đã nguội lạnh.
“Tiểu Ngũ thấy anh nói có đúng không?” Công tước đại nhân hỏi. Ánh mắt Cung Ngũ nhìn chăm chú vào bàn tay anh đang lau nước dưa hấu cho cô, sau đó cô nói: “Tôi cảm4thấy rất nhiều điều anh Tiểu Bảo nói đều là đúng cả. Nếu như thực sự phải hỏi ra một nguyên nhân thì bản thân tôi cũng không nói ra được. Hoặc có lẽ để chứng minh bản thân không có anh Tiểu Bảo cũng vẫn sống tốt được.”
“Tôi cứ giày và suy nghĩ mãi, có lẽ là tôi không thích anh Tiểu Bảo như mình tưởng, hoặc có lẽ tôi chỉ đơn thuần là thích anh thôi, có một phần là vì Yến Đại Bảo, cũng có một phần là vì anh Tiểu Bảo thực sự rất đẹp trai. Tôi cảm thấy tôi chỉ là thích chứ không yêu anh Tiểu Bảo như vậy...”
Cô nghiêm túc phân tích lại đều cô đã suy nghĩ cho Công tước đại nhân nghe. Cô còn chưa dứt lời, bỗng Công tước đại nhân đứng bật dậy, động tác đột ngột khiến chiếc ghế anh đang ngồi ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu nghe chói tai. Theo đó Cung Ngũ cũng bị anh kéo dậy, ôm vào lòng, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô. Dưới ánh mắt ngạc nhiên sợ hãi của cô, Công tước đại nhân một tay chế ngự eo cô, một tay ẩn sau gáy cô, cúi đầu chặn lấy môi cô. Đôi mắt to xinh đẹp của Cung Ngũ mở to ra, nhìn trùng trùng vào gương mặt đang tiến sát lại gần của Công tước đại nhân.
Sự tiếp xúc dịu dàng mang theo cả hương thơm thanh mát của dưa hấu, khiến tất cả các giác quan đều trở nên mơ màng.
Giờ khắc này, dường như anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi.
Anh muốn làm một người dịu dàng. Ít nhất thì ở trước mắt người con gái anh yêu, anh mãi mãi muốn để lại cho đối phương hình tượng dịu dàng ấy. Anh không muốn cô nhìn thấy con người sắc bén hung dữ của mình, không muốn phá hỏng tất cả hình tượng tốt đẹp của anh trong mắt cô.
Cô đồng ý tái hợp, nhưng mạnh mẽ yêu cầu giữ lại những quyền lợi cơ bản của cô. Cố đang nói cho anh biết, cho dù sau này họ là tình nhân, nhưng cô cũng không chiếm lợi lộc gì ở phủ Công tước, những thứ đó đều những thứ cô xứng đáng có được.
Công tước đại nhân lại gật đầu: “Được!” Cung Ngũ lại lau nước mắt, ngước lên nhìn thấy áo Công tước đại nhân đã ướt một mảng, cô vội vàng lấy tay xoa xoa, hy vọng anh không nhìn thấy, cô nói: “Em muốn ngủ một mình.” Công tước đại nhân vẫn gật đầu: “Được!”
Sau khi cô đã đưa ra hết những yêu cầu và quyền lợi cơ bản của mình, Công tước đại nhân nói: “Anh hy vọng sau này cuối tuần Tiểu Ngũ có thể ở nhà, như vậy thì anh mới có thời gian ở bên Tiểu Ngũ được.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Em không thể bảo đảm chắc chắn, nhưng em sẽ cố gắng.” Sau khi trải qua một quãng thời gian yêu rồi thất tình, cuối cùng cô cũng biết đạo lý khi yêu không thể chỉ xoay quanh người đàn ông được. Cho dù yêu thì cũng phải có cuộc sống, có bạn bè của riêng mình, không thể dồn hết toàn bộ sự chú ý lên người đàn ông, không thể đánh mất cuộc sống của chính mình chỉ vì bạn trai được.
Cuối cùng Công tước đại nhân gật đầu: “Được!”.
Cung Ngũ nhìn đống giấy ngổn ngang dưới đất, cứ cảm thấy nhìn có vẻ kỳ lạ, cuối cùng cô không nhịn được cúi xuống đi về phía thùng rác. Công tước đại nhân kéo cô lại, “Mặc kệ đi, để anh gọi người đến thu dọn.”
Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, nói: “Dù sao cũng không nhiều lắm, em nhặt lên là được rồi. Anh Tiểu Bảo anh đi nghỉ ngơi đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.” Sau khi nhặt hết đống giấy dưới đất xong, thấy Công tước đại nhân vẫn đứng yên ở đó, cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo còn có chuyện gì nữa không?” Công tước đại nhân đưa xoa mặt cô: “Tiểu Ngũ không cần anh ở cùng à?” Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Không cần. Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết, anh không được tự tiện vào phòng em, hai chúng ta đều có sống chung đâu!”
Cô có ấn tượng sâu sắc về chủ ý thối tha lúc trước của Yến Hồi, đến nỗi bây giờ cô vẫn nơm nớp chuyện này trong đầu.
Cô đuổi Công tước đại nhân ra khỏi phòng mình.
Công tước đại nhân không nói là không đi, anh chỉ đứng đó hỏi xem Cung Ngũ có cần anh đến an ủi tâm trạng không. Cung Ngũ mím môi, dùng đầu ngón chân cũng biết anh có ý gì, nhưng cô kiên quyết từ chối cho anh ở lại.
Nói ra cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng buổi tối còn khóc đau lòng như vậy mà lúc ngủ cô lại thấy rất ngon giấc, dù là nằm mơ cũng đều là những giấc mơ khiến cô thấy vui vẻ và cao hứng. Tuy ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô cũng không còn nhớ được mình đã mơ gì, nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ tốt.