Công Tước
Chương 1093 : Vì em mà bọn họ phải chết
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Chương trình học của năm tư không còn nặng lý thuyết như trước, đa phần đều tập trung vào thực tế, thỉnh thoảng có những tiết học lý thuyết thì Crovia sẽ cho Cung Ngũ mượn vở của cô ấy xem. Tóm lại sau chuyện Cung Ngũ bị bắt cóc thì cô vẫn chưa đến trường.
Nửa tháng sau, tốc độ bước đi của Công tước đại nhân cuối cùng cũng có tiến bộ, có thể đi nhanh hơn trước một chút. Sau khi Hòa Húc kiểm tra toàn diện, Công tước đại nhân đã có thể thuận lợi xuất1viện.
Trong thời gian Công tước Edward trúng đạn trị thương, toàn bộ Gaddles đều đăng tin tức này một cách trắng trợn, dễ nghe hay khó nghe đều có đủ hết. Trong đó có một tin tức khiến Cung Ngũ tức giận nhất là nội dung viết rằng bệnh di truyền của Công tước Edward đã bộc phát, còn viết rằng anh phát bệnh khó mà qua khỏi, khiến cho cả Gaddles đều đang thảo luận về bệnh di truyền của gia tộc Edward.
Cung Ngũ tức giận nghiến răng, thật sự muốn xông đến cắn chết bọn họ.
Bác sĩ8Hòa đã nói, bệnh di truyền của gia tộc Công tước đại nhân có thể trị được, tuy không biết về sau có ảnh hưởng lớn thế nào, nhưng mà anh Tiểu Bảo có thể tiếp tục sống không phải là kết quả tốt nhất hay sao?
Đám người đó không hiểu, cô không tính toán với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể không hiểu chuyện mà nói năng lung tung.
Liên quan đến những tin tức không hay kia, Cung Ngũ nhất quyết không cho Công tước đại nhân xem. Mỗi lần Công tước đại nhân muốn đọc2báo, cô đều kiểm tra thật kĩ trước, xem xem bên trong có viết tin tức gì không hay hay không, nếu phát hiện có thì cô sẽ xé trong đó ra, còn lại thì đưa cho anh xem.
Tuy lần nào báo được đưa vào cho Công tước đại nhân xem cũng thiếu vài trang đều rất có vấn đề, nhưng không lần nào anh hỏi rõ, nên mỗi lý do của Cung Ngũ đều rất có tác dụng. Về điểm này, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân không có thói quen truy hỏi mọi việc đến4tận cùng là một việc rất tốt.
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, bọn họ đã chết rồi. Sau khi bọn em vào sơn động, hoặc trước khi vào trong thì bọn họ đã chết rồi.” Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy lạnh người, cô có chút mơ màng lắc đầu: “Không đâu... bọn họ có bốn người mà. Hơn nữa, bọn họ còn rất giỏi, bọn họ rất lợi hại...”
“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Anh biết, anh biết bọn họ rất giỏi, nhưng thật sự rất đáng tiếc, khi người của chúng ta phát hiện ra bọn họ thì bọn họ đã không cứu được nữa.”
Cung Ngũ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt lưng tròng. Cô vừa hoảng sợ, vừa chấn động, cô không dám tin rằng bốn người vốn sống sờ sờ, giờ bỗng nhiên không còn nữa. Thật ra cô cũng chẳng gặp bọn họ nhiều, vì bọn họ không được đẹp cho lắm, dáng vẻ không nổi bật, vóc dáng cũng không cao, chỉ nhìn lướt qua có lẽ cô sẽ không nhớ được, nhưng mà tên của bọn họ là do cô đặt, cô luôn ghi nhớ. Nhưng hiện giờ, bọn họ đã chết đi, lại còn vì cô mà chết. Cung Ngũ cúi đầu, nước mắt vòng quanh, cô nỗ lực không để mình rơi nước mắt, miệng còn lẩm bẩm lặp lại một câu: “Chết rồi sao... Thật sự chết rồi sao.”
Cô khóc thút thít một hồi, sau đó nghẹn ngào nói: “Anh Tiểu Bảo, xin lỗi, hình như là em hại chết bọn họ... Huhuhu... Thật sự là em đã hại chết bọn họ...” Công tước đại nhân nắm chặt lấy tay cô, anh nghiêm túc nói: “Không phải, không phải Tiểu Ngũ hại đâu, là anh. Người thật sự hại bọn họ là anh. Anh mới thật sự là mục tiêu của bọn chúng.”
Cung Ngũ mếu môi, giơ tay lau nước mắt, “Em muốn gặp Sand.”
Công tước đại nhân nắm chặt lấy tay cô: “Tiểu Ngũ, bình tĩnh một chút.”
“Em phải hỏi hắn, sao bọn chúng có thể ra tay như vậy, rõ ràng là những người không liên can, chúng có thù gì với bọn họ sao? Tại sao nhất định phải giết hết bọn họ? Tại sao chứ?”