Công Tước
Chương 1100 : Liên tục gặp ác mộng
Ngày đăng: 18:23 30/04/20
Cung Ngũ đi cùng Công tước đại nhân đến lâu đài cổ bên bờ biển. Buổi tối khi nhìn vào lâu đài cổ này, cô có cảm giác đây chính là lâu đài hắc ám mà mụ phù thủy sinh sống trong phim truyền hình. Sau một thời gian dài không đến sống trong căn phòng ở đây, lúc bước vào Cung Ngữ cảm thấy ở đây đúng là không có hơi người thật. Đồ1đạc bên trong tuy được người ta dọn dẹp qua, chăn thảm đều có mùi của nắng mới, nhưng căn phòng không có người ở vẫn sẽ khác hoàn toàn với căn phòng có người ở thường xuyên.
Cung Ngũ đi một vòng quanh phòng, sau đó lại chạy ra ngoài. Hòa Húc đang nói chuyện gì đó với Công tước đại nhân, sau khi cô đi qua thì ông ta lập tức không nói nữa.8Cung Ngũ nhìn bọn họ một cách nghi ngờ, sau đó thì tự giác đi khỏi. Nếu ông ta đã tránh không nói cho cô nghe thì chắc chắn ta chuyện không muốn cho cô nghe thấy, vậy thì cô không lại gần nữa là được.
Cô đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống biển cả mênh mông, đang khoác trên mình tấm áo choàng của bóng đêm, cảm thấy biển thật tráng lệ. Công tước đại2nhân đi lại gần, ôm lấy vai cô, “Tiểu Ngũ đang nhìn gì thế?”
“Em đang ngắm biển!” Cung Ngũ giơ tay chỉ về phía xa: “Đứng đây ngắm thật đẹp!” “Ừ, có lẽ lúc trước khi tổ tiên xây dựng lâu đài này, cũng cảm thấy cảnh biển rất đẹp nên mới xây dựng ở đây.” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Em có thích phòng nhìn ra biển không?” Cung Ngũ hớn hở:4“Phòng nhìn ra biển á! Em cực kỳ thích!”. Công tước đại nhân cười, “Anh cũng thích. Xem này, sở thích của chúng ta đều giống nhau, thật tốt.”
“Cái này đâu có tính là sở thích giống nhau?” Cung Ngũ tròn mắt.
“Tính chứ, sao lại không tính?” Công tước đại nhân nói: “Em thích tiền, anh cũng thích. Em thích vàng, anh cũng thích vàng. Em thích quần áo đẹp, anh cũng vậy. Em thích ăn thịt, anh cũng thích ăn thịt. Em thích xem phim thần tượng, anh cũng thích... Những thứ em thích, anh đều thích cả. Chúng ta hoàn toàn giống nhau, có đúng không? Nếu là như vậy, chứng tỏ tam quan của anh và Tiểu Ngũ giống hệt nhau, thật tốt.”
Cung Ngũ mím môi: “Vâng.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Hòa Húc đã thông báo với anh, tối nay anh sẽ đi thử thuốc. Mấy ngày tới e rằng Tiểu Ngũ phải ở một mình” Anh thò đầu ra từ sau vai cô, dùng một cọ nhẹ vào má cô, nói: “Tiểu Ngũ đừng đi tìm Lý Tư Không, có được không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em không tìm” Công tước đại nhân hài lòng: “Ừ. Lần này có lẽ cần năm ngày. Lần nào Hòa Húc cũng nói với anh, không biết sẽ có tác dụng phụ gì, vì thế anh không xác định sau khi thức dậy sẽ có tình trạng gì. Nhưng anh đã quen rồi, anh chỉ sợ Tiểu Ngũ không quen, nhìn thấy sẽ cảm thấy sợ.”
Cung Ngũ mím môi trừng mắt: “Vậy chú để cháu nhìn anh Tiểu Bảo một cái đi! Cháu cũng đâu có nói sẽ ở bên cạnh anh ấy, cháu chỉ nhìn một cái thôi, chứng minh anh ấy còn sống là được.”
Hòa Húc chỉ ra cửa, “Đưa con bé này ra khỏi đây cho tôi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!” Cung Ngũ cũng tức sắp chết, thật nhỏ mọn, cô chỉ nhìn một cái thôi mà!
“Chú Hòa, cháu rất tin tưởng vào khả năng chữa trị của chú, nhưng chú lại không tin vào khả năng của mình, cháu thật là thất vọng. Sớm biết vậy, cháu đã đứng về phía bác sĩ Tào rồi, cháu cứ cảm thấy bác sĩ Tào vẫn lợi hại hơn, đã mở mấy bệnh viện tư nhân luôn rồi, con người cũng rất dịu dàng...” Cung Ngũ vừa nói vừa đi về phía cửa.
Hòa Húc nắm tay lại: “Quay lại!”
Cung Ngũ nhanh chóng xoay người: “Chú Hòa!” Hòa Húc hít thật sâu: “Chú Hòa cũng rất dịu dàng.” Ông ta lấy một chiếc áo khoác trắng đưa cho cô, “Mặc vào, dẫn con bé đến phòng quan sát. Đừng ở lại quá lâu.”
Cung Ngũ đã được như ý muốn, vội vàng mặc áo khoác đi cùng người đó.
Lần này không giống lần trước anh bị bệnh nhập viện, dây ổng số liệu chi chít, máy móc thiết bị xung quanh anh cũng nhiều hơn, hầu như máy nào cũng có người đứng ghi lại số liệu riêng biệt, một khi phát hiện có chuyện gì không ổn, thiết | bị sẽ tự báo động cảnh giác.
Cung Ngũ đứng trong phòng quan sát, thông qua cửa kính nhìn vào người đang nằm bên trong. Vì trên người anh có rất nhiều dây ống số liệu nên Cung Ngủ không nhìn thấy rõ mặt của anh. Ở lại đó khoảng năm phút, Cung Ngủ không thể không rời khỏi. Lúc rời khỏi, cô cảm thấy vô cùng buồn bã, cũng không biết khi nào anh mới có thể tỉnh lại.