Công Tước

Chương 1110 : Nghi ngờ (1)

Ngày đăng: 18:24 30/04/20


Trong phủ Công tước, sau bữa cơm tối, Cung Ngũ một mình chạy đến vườn hoa sau nhà. Một lúc sau, quả nhiên cô nhìn thấy bà cụ đưa cơm đang xách hộp cơm đi qua. Cô đi cùng bà cụ, phát hiện ra Matthew và em gái anh ta không hề ở trong nhà lao đáng sợ như Cung Ngũ tưởng tượng, mà đang ở trong một căn phòng bình dân ở vườn hoa phía sau phủ Công tước. Trong phòng1đa số đều là những người đã khá lớn tuổi không làm việc được nữa



cũng không còn chỗ nào để đi nữa của gia tộc Edward, bình thường rảnh rỗi đến đây quét dọn vệ sinh xung quanh.



Matthew và Hayley bị nhốt trong hai căn phòng, ban ngày được đi ra ngoài phơi nắng, buổi tối ngủ trong phòng. Cung Ngũ đứng bên ngoài, nhìn bà cụ mang thai hộp giữ nhiệt cho hai người, còn tươi cười chào hỏi họ: “Đến8giờ cơm tối rồi, đồ ăn hôm nay cũng ngon như hôm qua vậy.”



Matthew và Hayley thân thiện chào hỏi bà cụ, không hề giống như con tin bị bắt nhốt. Bà cụ cười với Cung Ngũ nói: “Ngũ tiểu thư, cô cũng đến thăm cậu Matthew và cô Hayley à?”



Matthew và Hayley cùng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô họ hơi ngây người giây lát, sau đó Hayley chạy về phía Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”



Cung Ngũ cười với cô, vẫy2tay: “Chào cô, Hayley.”


Cung Ngũ nói chuyện với Hayley xong, lại quay sang chào hỏi Matthew: “Chào anh Matthew!” Matthew không cười xấu hổ với cô như trước kia mà chỉ gật đầu, sau đó cầm hộp giữ nhiệt đi vào trong phòng.



Cung Ngũ bĩu môi, Hayley vội nói: “Ngũ tiểu thư cổ đừng giận nhé, anh tôi xưa nay vẫn luôn thấy là gia tộc chúng tôi luôn trung thành với gia tộc Edward, nhưng bây giờ ngài Edward lại nghi ngờ gia tộc chúng tôi tồn tại là để hãm hại họ, trong lòng anh tôi vẫn luôn thấy khúc mắc, cho nên cô đừng giận anh ấy nhé...”



Cô lại cúi đầu xuống khẽ nói: “Từ trước đến giờ, gia tộc chúng tôi luôn chăm lo cho gia tộc Edward, tổ tiên chúng tôi cũng phục vụ cho gia tộc Edward, là người làm thuế từ xưa cho đến nay... Tôi tin rằng sự nghi ngờ của ngài Edward không phải là vô căn cứ, nhưng chúng tôi thực sự thấy rất ấm ức... Cho nên, tôi vẫn luôn nói với anh tôi là liệu có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Anh tối vì buồn bã đau lòng, lại tức giận nữa, cho nên anh ấy từ chối không muốn nói gì. Ngài Edward là một người nhân từ, trước khi có chứng cứ, ngài ấy sẽ không tùy tiện định tội chúng tôi. Ngũ tiểu thư à, anh tôi vẫn luôn rất yêu thích thực vật, thích nghệ thuật làm vườn, anh ấy bị nhốt ở đây đã bao lâu rồi, anh ấy...”



Cung Ngũ liếc nhìn cô rồi nói: “Cô cũng đừng đau lòng quá, thực ra tôi cũng biết chuyện này là thế nào, nhưng tôi thấy nếu như anh cô cứ cự tuyệt không chịu lên tiếng nói chuyện, không nói ra những chuyện anh ta biết thì hiểu lầm sẽ chỉ ngày càng sâu hơn. Bình thường cô cũng nên khuyên anh ta thử xem sao?”



“Tôi có khuyên rồi nhưng anh ấy là người rất cố chấp. Chúng tôi chỉ là người yêu thích cây cối, không muốn hại ai cả, càng sẽ không hại ngài Edward... Ngũ tiểu thư, cô có cách gì giúp chúng tôi được không?”



Cung Ngũ phồng má lên nhìn ra bên ngoài, một lúc sau mới nói: “Chuyện này thì không có gì, nhưng anh cô không nói thì lại lớn chuyện rồi đó. Thể này đi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện anh ta, xem xem anh ta nói thế nào, có được không?”