Công Tước
Chương 1114 : Nghi ngờ (3)
Ngày đăng: 18:24 30/04/20
Sân bay Gaddles, một chuyến bay tới bình yên hạ cánh, một thanh niên dáng người cao ráo bước xuống máy bay. Anh ta mặc đồ màu đen, áo hoodie trùm mũ lên đầu, chiếc mũ lưỡi trai nhô ra dưới lớp mũ áo, khẩu trang che đi quá nửa khuôn mặt, để lộ ra làn da khỏe mạnh sạch sẽ, bên tai trái là ba chiếc khuyên tai đổi màu theo ánh đèn xung quanh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Người thanh niên đó chỉ đeo một chiếc túi,1đi giày lười bằng da, đôi chân thẳng tắp đứng yên bất động cũng đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh, khí chất xuất chúng khiến cho người khác quay đầu nhìn lại.
Ở khu vực đón người thân, có người giơ cao một tấm biển lên, trên tấm biển ghi tên người được đón bằng tiếng Anh: Dung Trần.
Anh ta đi tới, “Tôi là Dung Trần.”
Người đón hỏi: “Anh Dung Trần chỉ đi có một mình thôi à?” Dung Trần gật đầu, anh ta tháo8khẩu trang, để mấy người kia nhìn thấy rõ mặt mình, “Đúng vậy, một mình.” Gặp được người rồi, đối phương xác nhận chuẩn xác rồi đón người đi. Sand và Tư Đồ cùng ở trong phòng. Lúc trước Sand chỉ có một mình rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì câu cá, nhưng bây giờ trong lúc chờ đợi hai anh em cùng câu cá trong bồn tắm.
Bên cạnh mỗi người có một cái xô nhỏ, họ đang thi xem ai câu được nhiều cá hơn.
Hai người lần2lượt nhấc hai chiếc cần câu lên, tốc độ trước sau, sau đó đặt vào trong chiếc xổ nhỏ, bắt đầu tranh cãi xem cá của ai to cá của ai nặng hơn. Thảo luận mãi, cuối cùng từ thảo luận ban đầu biến thành tranh cãi.
“Rõ ràng là cá của tôi trông có vẻ nhiều hơn mà!” Tư Đồ nổi giận: “Anh nhìn con cá này đi, to thế này cơ mà, anh nhìn đuôi con cá này đi, mạnh mẽ thế này cơ mà!” Sand tỏ vẻ khinh4thường, “Mắt cậu mù à, rõ ràng là cá của tôi nặng hơn. Tuy đầu nó nhỏ nhưng người nó to, thân chắc nhiều thịt, thể ăn mới sướng chứ, của cậu là cái quái gì? Một con cá bỏ đầu và đuôi đi rồi thì ăn được cái gì nữa?” “Đây là cá vàng, ăn làm sao được? Bụng có to nữa thì cũng làm sao chứ? Cá này để ngắm thôi chứ ăn làm sao được!” Tư Đồ cãi. “Ai nói là cá vàng không ăn được hả?” Sand nổi giận, “Hôm nào không có đồ ăn, đến shit cá vàng còn ăn được nữa là cá vàng? Đương nhiên là loại cá vàng này thì ăn không ngon lắm, thịt khô chút thôi, còn ăn được hết.” Tư Đồ ném con cá vào trong xô, đứng bật dậy, miệng lẩm bẩm: “Tôi đi tìm cân, anh cứ đợi đấy!”
Sand cũng đứng dậy: “Ai sợ ai chứ? Ông đây không tin... không được giở trò đâu đấy, nhất định phải phân rõ cao thấp! Cậu đi ngay đi!” Tư Đồ mở cửa đi ra, hùng hục đi tìm chị xinh gái, nhưng có một thanh niên đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đi đến, hai tay cho vào túi quần, đang đi về phía phòng họ. Khi Tư Đồ đi qua người anh ta, hai người bất giác ngẩng đầu lên nhìn đối phương, rồi lại di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Tư Đồ đi được hai bước bỗng dừng chân lại, tại sao anh ta cứ có cảm giác người vừa rồi sao lại có ánh mắt quen thuộc thể nhỉ? Anh ta quay đầu lại nhìn, người đó không hề dừng bước mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ ở khúc quanh, biến mất sau chỗ rẽ đó.
Dung Trần liếc nhìn hai người, đứng dậy ngồi lại ghế, “Tôi không quen ai hết, chỉ nhìn vào sự thật thối.” Anh ta bắt tréo chân, đôi chân dài thẳng tắp, mỗi câu nói hành động đều mang theo khí chất và phong độ của một thần tượng, so với Sand đóng giả làm Dung Trần lúc đầu, đây mới là một thần tượng thực sự.
Sand liếc nhìn, ném cần câu vào trong bồn tắm, đứng dậy ngồi xuống cạnh anh ta, hỏi Tư Đồ: “Ai đẹp trai hơn?”
Tư Đồ trả lời, “Đương nhiên là anh đẹp trai hơn rồi.” Trả thù vừa rồi Dung Trần thiên vị. Sand rất hài lòng, rời khỏi chỗ câu cá, còn tiện tay chuẩn bị cho Dung Trần một cái ghế: “Này Hai, cậu cũng đến đây câu cá đi, xem xem ai câu được cá to hơn.” Vẻ mặt Dung Trần hiện rõ hai chữ chán ghét nhưng vẫn đứng dậy đi đến đó, ngồi giữa hai người, cầm chiếc cần câu Sand đưa cho anh ta. Ba người đàn ông cao lớn ngồi trên chiếc ghế chỉ bằng chiếc ghế gấp loại nhỏ và cầm cần câu cá trong bồn tắm. Mỹ nhân bên ngoài cửa đi tới gọi họ đến ăn cơm, đến nơi phát hiện ra tư thế kỳ quặc của ba anh em thì không biết phải nói sao cho phải.
Dung Trần ở lại Gaddles ba ngày, ba ngày sau anh ta định về Thiết Yến. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh ta không thể vì có thêm hai người anh em mà vứt bỏ tất cả mọi thứ đang có bây giờ để đi theo họ được, nếu vậy thì anh ta cũng thực sự áy náy với một người cha đã đối xử tốt với anh ta như vậy. Biết Dung Trần sắp về Thiết Yến, Sand cũng không nói gì khác, “Có thể được gặp cậu, mấy anh em ở với nhau mấy ngày vui vẻ, anh đã thấy rất vui rồi. Về đi, anh và thằng Ba sẽ đợi được xem cậu trên ti vi, có chuyện gì thì nhớ thông báo với anh em...” Sand hơi ngưng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Hình như cậu tìm bọn anh cũng không tiện cho lắm. Thế này đi, cứ nói ra khẩu hiệu, cậu nghĩ xem nên nói khẩu hiệu thế nào, nếu như cậu có chuyện gì, chỉ cần nói khẩu hiệu đó, anh em biết ngay là cậu có chuyện, sẽ tới đó tìm cậu ngay.” Tư Đồ Lệ nghe vậy liền xen vào: “Ý kiến này hay đấy! Tôi thích! Anh Cả, sao anh lại thông minh như vậy chứ?”
Sand búng tay, tỏ vẻ đắc ý: “Dù sao thì anh đây cũng là anh cả.” Dung Trần liếc nhìn họ, “Cũng được.” Nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Vậy thì cứ lấy đếm ngược làm tiêu chuẩn, đếm từ mười đến một, nếu đếm ba hai một bình thường thì không liên quan đến các anh.”
Tư Đồ Lệ coi thường, “Chẳng có gì mới mẻ cả.” Sand ủng hộ, “Anh thấy cũng được mà. Đúng rồi, trước khi đi, cùng đi gặp ngài Edward đi, dù sao thì ba anh em chúng ta được trùng phùng cũng hoàn toàn nhờ vào ngài Edward. Cho dù anh ta có mục đích gì thì chúng ta được gặp nhau thế này cũng là một chuyện đáng để vui mừng.”
Tư Đồ Lệ lập tức nhảy lên, sờ tay vào túi quần, “Đúng rồi, dù sao tôi cũng phải đi, suýt nữa thì tôi quên mất còn mang thư cho Tiểu Ngũ nữa, anh tôi đưa thư cho cô ấy.”
Sand ở bên cạnh cười: “Mỗi lần Tiểu Ngũ nhìn thấy có phải là rất chán ghét không?”
Tư Đồ đặt lên mũi ngửi thử, vẻ mặt đắm đuối: “Thơm thế này cơ mà, có gì mà chán ghét chứ?”